Phong Dương đang háo hức chuẩn bị cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường thường niên.
“Kỷ niệm ngày thành lập trường là cái quỷ gì?” Lạc Dĩ Mạt quay sang một kẻ bất kì trong đám đông, hỏi. “Trường chúng ta có hội sinh viên sao?”
Khước Diệc Phiền nhìn một loạt gương mặt tối sầm của thành viên Hội sinh viên, đồng cảm nói: “Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính là lễ kỷ niệm ngày thành lập trường. Đó cũng chính là cơ hội vui chơi hiếm hoi của những nam sinh đáng thương ở Phong Dương. Còn câu hỏi về Hội sinh viên thì… Hội sinh viên chính là đám người đang đứng trước mặt cậu đấy. Cậu và thầy Ân vừa chuyển đến nên tất nhiên không biết!”
“Vậy mấy người tìm thầy Ân làm gì?” Lạc Dĩ Mạt dù chả hiều đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn hậm hực hỏi.
“Chuyện đó… Là như vầy......”
Hội trưởng Hội sinh viên vất vả lau lau vầng trán đã túa đầy mồ hôi lạnh.
Sao cậu lại xui xẻo gặp phải cái thứ hung thần này chứ?
“Hằng năm, tất cả giáo viên và sinh viên đều thông qua hình thức bốc thăm, quyết định người trở thành Công chúa của ngày lễ kỷ niệm thành lập trường. Nếu ai bốc được lá thăm có chữ “Công chúa” bên trong thì sẽ được chọn…”
“Vậy thì liên can gì đến bọn tôi? Cậu muốn tìm thầy làm cái gì?” Lời Lạc Dĩ Mạt nói ra cũng chính là câu mà Ân Nhược Triệt muốn hỏi.
“Dĩ Mạt.” Khước Diệc Phiền quyết định làm phước giúp đỡ hội trưởng hội sinh viên đáng thương kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846067/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.