An Dương là kẻ chuyên môn xuất hiện vào những lúc không ai ngờ tới.
Giữa giờ ăn trưa, khi cánh cửa trước mặt mở toang, cũng là lúc ba đôi đũa không hẹn mà cùng nhau rơi xuống.
“Chào, Nhược Triệt!” An Dương tươi cười chào hỏi.
“Chào......” Ân Nhược Triệt lịch sự đáp lại, lập tức nhận được cái trừng mắt trách móc của Lạc Dĩ Mạt.
An Dương cười vui vẻ ngồi xuống bên cạnh bọn họ. “Cậu đã uy hiếp hiệu trưởng phải không?”
“Lão già đó nói cho ông biết à?” Lạc Dĩ Mạt hỏi.
“Không phải.” An Dương lắc đầu. “Tôi đoán vậy thôi, gần đây ông ta cứ lẫn tránh tôi, hành động đó ít nhiều cũng để lộ vài điều. Ví dụ như, Lạc gia chẳng hạn.”
Lạc Dĩ Mạt khẽ nhún nhún vai, tỏ vẻ thừa nhận.
“Cậu thật sự không xem tôi ra gì.” Dứt lời, An Dương lại bật cười thành tiếng, không chút tức giận.
“Không sao cả. An Dương tôi ghét nhất là đâm sau lưng kẻ khác, cậu lại dám đâm sau lưng tôi một dao! Tuy nhiên tôi không quan tâm, bởi vì lần này là do tôi có lỗi trước, vì vậy coi như chúng ta hòa nhau. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta sẽ đấu với nhau như những người đàn ông thực thụ.”
“Không có hứng thú.” Lạc Dĩ Mạt đưa đôi đũa khác cho Ân Nhược Triệt, tiếp tục dùng bữa.
“Ngay từ đầu tôi đã không chấp nhận trò tranh giành vớ vẩn của ông. Tất cả đều do ông tự nói ra thôi. Tôi không bao giờ rời xa thầy ấy, cho nên dù cả trả giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/2846058/quyen-2-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.