Ân Nhược Triệt nhìn những người ra ra vào vào khoa mỹ thuật. Hình như bọn họ cũng không có chuyện gì quan trọng lắm. Tất cả đều lấy vài cái cớ vụn vặt để đến đây gặp mặt anh. Có vẻ Lạc Dĩ Mạt không gạt anh, thực sự có rất nhiều nam sinh vì anh mà thường xuyên lui tới nơi này!
Cười khổ một tiếng. Anh thực sự có duyên với đàn ông đến vậy sao! Nếu các nam sinh này đều là những cô gái thướt tha thì tốt biết mấy. A, có như vậy thì Ân Nhược Triệt mới thực sự hạnh phúc!
“Thầy ơi, xin hỏi......” Ảo tưởng huy hoàng vừa bành trướng trong não bộ được vài giây, đã bị một chàng trai vô vị cắt đứt. Ân Nhược Triệt đành bất đắc dĩ trả lời mấy vấn đề cực kì đơn giản đến ngu ngốc của sinh viên nọ.
Anh quả là người đàn ông đáng thương nhất thiên hạ mà!
Lạc Dĩ Mạt đứng ở ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên trong, Ân Nhược Triệt ngu ngốc kia đúng là không hề để tâm những gì hắn nói. Đối với mấy tên mượn cớ tiếp cận vẫn thản nhiên trưng cầu bộ mặt tươi cười dịu dàng như thế.
Hắn, Lạc Dĩ Mạt, tuyệt đối không thể bỏ qua.
…
Ân Nhược Triệt vừa mới rửa mặt ở sân sau khoa mỹ thuật trở về. Trong người cảm thấy vô cùng buồn ngủ. Dọc đường đi vẫn cứ mơ màng uể oải, hai mắt chỉ chực sụp xuống.
Nhưng ngay khi anh mở cánh cửa của khoa mỹ thuật, cơn buồn ngủ nhỏ bé đã tức khắc bốc hơi.
“Thầy Ân, sao lại đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-chay-lao-su/109695/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.