Chương trước
Chương sau

“Cố Nhược Yên, bây giờ cô vui lắm phải không?”

Lệ Nhã Ly mắt đỏ hoe chặn đường hỏi.

Nhìn vào gương mặt tiều tụy của cô ta, Cố Nhược Yên đoán cô ta bị sốc đến mức không ngủ được vì vừa thua cô, vừa không thể diễn cặp với Hoắc Kiêu. Mọi toan tính của ả lần nào cũng không hẹn mà bị đá sang một bên.

“Dĩ nhiên rồi, tôi vừa có tình yêu, vừa sắp có sự nghiệp làm sao không vui cho được. Cô ghen tị nên chặn đường tôi để hỏi mấy chuyện này à?”

Cố Nhược Yên khoanh tay cao ngạo hỏi.

Thái độ của cô đối với Lệ Nhã Ly trước giờ luôn là từ trên cao nhìn xuống, không có gì thay đổi.

“Tại sao chứ? Rõ ràng là tôi giỏi hơn cô nhưng tại sao những chuyện tốt đều là của cô vậy?”

Lệ Nhã Ly không cam tâm hỏi.

“Vì tôi sinh ra tốt số hơn cô đó! Cô nói mình giỏi hơn tôi, vậy cho hỏi cô giỏi hơn tôi về mặt nào vậy? Gia thế hay sắc đẹp hay tài năng học tập, diễn xuất? Lệ Nhã Ly, có phải cô được tâng bốc nhiều quá nên đâm ra ảo tưởng rồi không?”

Cố Nhược Yên cười khinh hỏi lại.

Thật sự nếu cô cố gắng học tập thì Lệ Nhã Ly hoàn toàn không có gì để so sánh với cô. Cố Nhược Yên là công chúa nhà họ Cố, từ nhỏ đã được học cầm, kỳ, thi, họa… không có gì là cô không biết, khả năng học tập cũng rất giỏi, mấy môn trước kia cô không chịu tập trung khi được Hoắc Kiêu dạy lại cũng tiến bộ rất nhiều, thành tích cũng đã cải thiện không ít.

“Cô tốt số hơn tôi vì được sinh ra trong gia đình giàu có, được sắp đặt sẵn vị hôn phu tài giỏi. Nếu như cô cũng sinh ra trong gia đình bình thường giống tôi, chắc chắn cô cũng khác tôi là mấy.”

Lệ Nhã Ly siêt chặt tay, căm hận nói.

“Đừng nghĩ ai cũng giống cô. Cho dù tôi có sinh ra trong gia đình nghèo khổ thì tôi cũng không trở thành người như cô đâu! Lệ Nhã Ly, điểm xuất phát không quyết định tính cách của một người đâu.”

“Sao lại không quyết định tính cách của một người chứ? Bởi vì tôi nghèo khổ nên mới phải cố gắng đi tới vị trí cao hơn…”

“Bằng cách giả là bông sen trắng, bám vào người giàu sao?” Cố Nhược Yên ngắt lời cười nhạo: “Đó không phải là cố gắng, mà cô chỉ muốn bám vào người khác để sống thôi. Nếu cô thật sự cố gắng để thay đổi số phận, thay đổi cuộc sống thì cô đã không cố ý quyến rũ, thu hút sự chú ý của anh Kiêu hay đàn anh rồi. Bằng chứng là dù cô đang yêu đương với đàn anh, nhưng vẫn dòm ngó anh Kiêu đó thôi.”

“Tôi không có, cô đừng vu oan tôi!”

Lệ Nhã Ly bịt tay hét lớn: “Tôi muốn tìm người giàu để yêu thì có gì sai chứ? Lẽ nào cô bắt tôi phải tìm người nghèo để yêu, để tiếp tục sống khổ hay sao?”

“Cho dù là lý do gì, cũng không che lâos được dã tâm thích đeo bám người giàu của cô đâu. Cô vốn không yêu anh Kiêu hay đàn anh, thứ cô thích là tiền và gia thế của họ đúng chứ?” Cố Nhược Yên mỉm cười, nhẹ giọng: “Lệ Nhã Ly, bất kể lần này cô có âm mưu gì với tôi thì cũng nên dẹp bỏ ý định hãm hại tôi đi. Cho dù cô có từ đây trượt chân té hay lên sân thượng tự tử, cô cũng không gán tội danh lên người tôi được đâu. Những gì đang diễn ra ở hiện tại là do tôi nổ lực giành lấy, chứ không phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu giống cô. Càng không liên quan đến việc gia thế của tôi. Chúng ta đều là người giống nhau, máu đều là màu đỏ, bất kể gia thế là gì, cũng phải cố gắng để bản thân mình tốt hơn, chứ không phải là chỉ biết hưởng thụ, người nghèo có cái khổ của người nghèo, người giàu cũng có nỗi lo của người giàu mà. À, khi nào gặp bạn thân của cô thì bảo cô ta nhanh chóng livestream nhảy thoát y nhé! Người lớn mà, dám nói thì dám làm đi chứ!”

Cố Nhược Yên vỗ vai, mỉa mai Lệ Nhã Ly, cũng không quên nhắc nhở cô ta về việc to mồm của Mễ Mễ. Lời nói và hành động của cô, khiến Lệ Nhã Ly càng thêm tức tối. Cô ta nhìn bóng của Cố Nhược Yên đang dần khuất, trong đầu bất chấp lời cảnh cáo vừa rồi, rút dao ra tự rạch cổ tay mình một nhát thật sâu, sau đó còn đập đầu vào bức tường lạnh lẽo.

(…)

Khi tin tức Lệ Nhã Ly đang vào cấp cứu đến tai Cố Nhược Yên, cô đang ngồi xem kịch bản cùng Hoắc Kiêu, rất nhiều sinh viên trong trường không rõ đầu đuôi ngọn ngành đã tràn qua trang cá nhân của Cố Nhược Yên chất vấn.

Cố Nhược Yên cũng đã đoán trước Lệ Nhã Ly sẽ không để cô yên, nên trước khi cô ta kịp bán thảm khóc lóc, thì cô đã nhanh tay hơn đăng video quay lại cảnh đối thoại giữa hai người, đồng thời cũng có cảnh Lệ Nhã Ly tự làm mình bị thương.

Không chỉ có những cảnh đó, Hoắc Kiêu còn giúp Cố Nhược Yên tung thêm bằng chứng về sự giả dối của Lệ Nhã Ly, từ năm cấp ba cho đến hiện tại, không biết hắn thi thập chứng cứ khi nào, nhưng những thứ này chắc chắn không phải là vừa mới có.

Chưa đến một ngày, trên diễn đàn trường học đã bùng nổ, những người trước đó bênh vực cô ta, đồng loạt quay xe mắng cô ta đê tiên. Lúc Lệ Nhã Ly tỉnh lại trong bệnh viện và biết chuyện thì đã không còn cứu vãn được nữa.

Lạc Dương là người đầu tiên tăng thêm đả kích khi dứt khoát chia tay mà không hề do dự. Hắn biết bản thân là lốp dự phòng, nhưng vẫn luôn cố gắng thuyết phục bản thân tin tưởng Lệ Nhã Ly yêu hắn, cho dù cô ta có tìm Cố Nhược Yên gây chuyện thì hắn cũng tự nhủ là vì vai diễn mà thôi.

Tuy nhiên bây giờ, hán không thể tự lừa mình được nữa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.