Sự xuất hiện của Hoắc Kiêu đối với Cố Nhược Yên giống như phao cứu sịn trong lúc sắp chìm xuống biển. Dưới ánh đèn lấp lánh của nhà hàng, hắn nổi bật trong bộ vest đen lịch lãm như những quý ông bước ra từ trong truyện.
“Anh Kiêu, anh đến rồi, em nhớ anh quá!”
Cố Nhược Yên kích động ôm lấy Hoắc Kiêu, reo hò, phấn khích.
Thái độ của cô đối lập hoàn toàn với khi nói chuyện với Lôi Phong, điều này khiến cho Lâm Ngọc Anh chỉ biết tiếc nuối.
“Anh cũng nhớ em lắm. Ngoan, đừng quấy rầy đến khách trong nhà hàng đang dùng bữa, em ngồi xuống đi.”
Hoắc Kiêu dịu dàng nhắc nhở.
Hắn kéo ghế để Cố Nhược Yên ngồi xuống, sau đó bản thân ngồi vào chỗ trống cạnh cô, lạnh nhạt đối diện với Lôi Phong đang không mấy vui vẻ.
“Cảm ơn anh Lôi đã mời mẹ vợ và vợ chưa cưới của tôi ăn tối. Lần sau hy vọng sẽ có dịp để tôi mời lại anh một bữa để cảm ơn.”
Hoắc Kiêu bình tĩnh nói.
“Tôi theo đuổi Nhược Yên, mời cô ấy và bác gái ăn tối là chuyện bình thường. Tôi với cậu vốn là tình địch nên không cần mời lại tôi bữa cơm cảm ơn đâu.”
Lôi Phong cười đáp.
“Trước sau gì cũng sẽ có bữa cơm này thôi!” Hoắc Kiêu vừa nói vừa ôm vai Cố Nhược Yên: “Anh xem tôi là tình địch, nhưng rõ ràng chiến trường này phần thắng nghiêng về phía tôi. Yên Yên không thích anh, lẽ nào anh không nhìn ra điều đó hả?”
“Tôi biết cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-co-ay/3403210/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.