Khi tiếng đàn piano cất lên khiến Cố Nhược Yên giống như quên hết tất cả. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên các phím đàn rất điêu luyện, mặc dù chưa phối hợp với nhau bao giờ, nhưng Hoắc Kiêu phải công nhận rằng vợ chưa cưới của hắn rất có khả năng cảm nhạc. Cố Nhược Yên đàn cùng Hoắc Kiêu, giai điệu không lệch một nhịp nào, bên dưới mọi người ai nấy đều đang im lặng thưởng thức.
Hoắc Kiêu chăm chú quan sát Cố Nhược Yên đàn nhập tâm biểu diễn, hắn từ từ thu tay lại, rồi dừng lại hoàn toàn để Cố Nhược Yên tự mình trình diễn.
Tiếng đàn đơn độc lúc trầm lúc bổng càng thể hiện rõ ràng kĩ năng của cô ấy. Hoắc Kiêu yên lặng lui xuống, trên sân khấu lúc này chỉ còn lại một mình Cố Nhược Yên.
Lúc tiếng vỗ tay hoan hô vang lên rầm rộ, cô mới nhận ra rằng bản thân mình đang biểu diễn một mình. Cố Nhược Yên hơi hốt hoảng khi quay đầu nhìn xung quanh để tìm kiếm Hoắc Kiêu.
Trong đám đông đang tán thưởng lại không hề thấy bóng dáng của hắn đâu cả.
Ngay lúc này, Cố Nhược Yên bắt đầu nảy sinh cảm giác sắp bị bỏ rơi...
"Yên Yên, chúc mừng em lần đầu biểu diễn nhận được nhiều lời tán thưởng. Hoa này là anh tặng cho em."
Hoắc Kiêu ôm một bó hoa lớn xuất hiện trước mặt Cố Nhược Yên khi cô ấy chực chờ sắp khóc.
Ban nãy khi vừa xuống sân khấu, hắn đã nhờ người đặt giùm một bó hoa hồng đỏ thắm để tặng vợ chưa cưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-co-ay/3403201/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.