cười khinh bỉ khi nghe câu nói của cậu:
- Thế ai gặp tình huống ấy thì phải làm cái công việc ghê tởm này sao
- Anh....
"Ghê tởm"? Đúng vậy, anh ta nói thế thì sao chứ cậu đâu có quyền gì phản bác, thực sử chính bản thân Tiểu Nam cũng từng thấy mình như vậy. Một đêm cậu đã có thể qua tay bao nhiêu người thì còn gì là trong sạch nữa phải không?
Cậu ngồi im lặng, mắt rưng rưng nhưng kiềm chế không cho anh thấy cậu khóc
Lần này có vẻ anh đã quá lời
- Tôi xin lỗi - Anh lấy từ túi áo ra tờ khăn giấy cho cậu
- Không sao đâu - Cậu nhìn ra cửa
- Ba mẹ cậu đâu? - Giọng vẫn rất ấm áp
- Tôi không có ba mẹ - Giọng cậu trầm xuống
- Tuy tôi không rành về gia đình của cậu nhưng theo tôi cậu đừng nói như vậy dù sao....
Anh chưa kịp nói hết câu thì cậu đã căm hận nói:
- Họ không xứng đáng, họ bỏ tôi từ lúc nhỏ mặc cho cuộc đời sau này của tôi ra sao. Giờ thì đã rõ rồi, học hành không tới nơi, ra đời chỉ biết lên giường với người khác kiếm tiền anh nghĩ xem tôi có phải khổ lắm không?
- Dì cậu nợ bao nhiêu? - Anh rẽ phải xe
- 20,000 tệ - Cậu ngã người dựa vào ghế
- Thế cậu phải làm công việc đó cả đời à?! - Anh trêu cậu
- Tôi đã xin vào một quán ăn tuy lương tháng không cao nhưng cũng đủ sống lắm - Mặt cậu hiện lên 2 chữ "quyết tâm"
- Cậu không tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-cau-ay/67904/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.