- Anh muốn chúng ta kết hôn ư? - Mặt cậu đỏ bừng
Anh hôn tay cậu:
- Anh muốn bị trói buộc bởi em
- Em...
Cậu chưa kịp nói dứt lời anh đã nhẹ nhàng trao Tiểu Nam một nụ hôn nhẹ lên môi rồi từ từ tăng dần
Cả hai hòa vào niềm hạnh phúc của bao nhiêu thăng trầm mà vẫn đến được với nhau.
Ngày lành cũng đến, một cặp đôi nam-nam tay trong tay, miệng cười hạnh phúc đối mặt nhau xưng câu tuyên thề trước tòa thánh Chúa Giê-Su là cha trong sự chứng kiến của bao nhiêu người.
Tiểu Nam vui đến mức nức nở thành tiếng khóc. Anh yêu cậu trai này, anh ôm cậu bằng tất cả những tình yêu cao đẹp của thời thiếu niên trao hết cho cậu.
Cha mẹ của Lâm Bảo không còn cấm cảng, cả hai đến với nhau trong sự mừng rỡ của đôi bên, tiếc thay dì của cậu không thể chứng Kiến được cảnh này do bà không còn nữa...
Con người ta không thể cùng nhau đi hết quảng đường được. Họ chỉ gặp nhau ở một đoạn đường nào đó trong cuộc sống mà thôi nhưng nếu yêu nhau thì hãy tôn trọng thời gian cùng nhau bước đi đó.
*****
A Tứ bây giờ không còn trẻ con như trước nữa, cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều và công việc giáo viên dạy Sinh ở trường cấp ba cũng làm cậu vui vẻ. A Diểu dạo này khá bận bịu ở công ty nên cả hai ít liên lạc hơn trước.
- A Tứ, anh thấy cái áo này được không - Tiểu Lan hỏi cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cham-vao-cau-ay/2949264/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.