Đoàn xe chạy vào thị trấn rẽ vài vòng rồi dừng lại ở quảng trường cạnh chợ. Các cửa hàng hai bên đều mở cửa nhưng chẳng thấy ai bán, lúc này đoàn người trên xe chỉ thấy mấy món rau quả đang được bày lên kệ mà thôi.
“Nơi này hơi kỳ lạ.” Charles cau mày nhìn xung quanh.
Đường phố vắng tanh không một bóng người, bầu không khí im lặng một cách kỳ dị.
Có hai anh chàng trong đoàn nhảy xuống xe, họ xách giỏ đồ ăn đi vào cửa hàng gần nhất cất tiếng gọi to, chất giọng cao đến mức vang vọng khắp con phố vắng vẻ, đợi mãi hồi lâu mới thấy một người đàn bà ló đầu ra cửa hàng.
Anh chàng xách giỏ đồ ăn trở lại xe, chưa kịp đi lên xe thì đã bị Charles gọi giật lại.
Anh chàng kì đất trên tay, hỏi: “Đội trưởng?”
“Nãy cậu có hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây không.”
Anh chàng gật đầu, dựa sát lại cố ý hạ giọng xuống, thần thần bí bí đáp: “Nghe nói phía Đông có mụ phù thủy điên, ả…”
“Phù thủy? Bên phía Vương Thành không phái người đến đây à?”
“Không.” Anh chàng lắc đầu, “Họ ấy, bên này đã gửi mấy bức thư rồi nhưng không thấy hồi âm, thế nên bây giờ người dân ở đây chỉ có thể trốn ở nhà không dám ra ngoài”.
“Hiểu rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Anh vẫy vẫy tay, lại ngả người ra sau.
Xe lắc lư di chuyển, Charles vừa hơi quay đầu lại đã thấy Bạch Mộc đang quấn áo choàng ngủ ngon lành dưới ánh nắng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-can-em-ma/3122219/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.