Quỷ sai đứng lên thổi tan bàn cờ.
“Anh phải đi rồi?”
“Ừm, cũng sắp đến giờ rồi, tôi còn phải giám sát hai con quỷ nữa.”
Tôi vừa nghe nói còn có hai người anh em cùng tình cảnh như tôi liền không khỏi nhíu mày: “Xảy ra gần đây?”
“Ừ, sao gần đây ngày càng nhiều kẻ ngu si vậy chứ.”
“…”
Quỷ sai xua tay: “Không có việc gì thì suy nghĩ cho kỹ sao lại như vậy đi, hẹn gặp lại.”
“Tạm biệt.”
Sau khi Quỷ sai rời đi, tôi quay người đi tới vị trí mỗi ngày nhảy lầu ngồi xuống nhìn về phía trước, quỷ sai nói chỉ khi nào tôi buông bỏ chấp niệm trong lòng mới có thể thoát khỏi cực hình mỗi ngày phải chết, nhưng tôi không buông được.
Gương mặt cha mẹ đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, họ chỉ vào tôi mắng tôi không biết xấu hổ, nói tôi là một con quái vật, bệnh tâm thần, nếu người ngoài nói như vậy tôi, tôi có thể không để ý đến anh ta, dù gì tôi cũng đã quen rồi, nhưng cha mẹ là người thân nhất của tôi, tôi thực sự không thể chấp nhận điều này.
“Con đang nói gì vậy? Con và Dương Nhất? Hai đứa…”
Cha mẹ ngơ ngác nhìn tôi, lời nói của mẹ bị mắc kẹt trong cổ họng không thể nói nên lời, ly rượu trong tay cha đột nhiên đập vào tôi, tôi vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm giác trán rất đau.
Khi mở mắt ra, tôi thấy ánh mắt buồn bã của mẹ tôi, bà lo lắng cho tôi nhưng bà cùng chiến tuyến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cai-chet-de-roi-di/2597761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.