“Cái đồ súc sinh này! Súc sinh! Tại sao lại như vậy? Tại sao! Rốt cuộc cha mẹ đã làm gì mà anh phải làm vậy với cha mẹ! Đồ khốn! Anh trả thù cha mẹ như vậy! Cha… Con trai tôi… Con trai tôi!”
Cha ôm thi thể tôi khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên tôi thấy ông khóc và cũng là lần duy nhất, tôi rất vui vì tôi đã giành chiến thắng, cuối cùng khi ông nhìn thấy tôi cũng không còn đánh đập, không còn mắng, chỉ có lúc này tôi mới cảm thấy tôi là con trai ruột của ông.
Tôi mỉm cười đi tới bên cạnh ông nói: “Đây là kết quả của việc cha không thành toàn cho bọn con, đây không phải là kết quả mà cha muốn à? Khóc gì chứ?”
“Cậu lại lơ đãng.”
“Ừ?” Tôi lấy lại tinh thần, bóng dáng cha không thấy đâu chỉ thấy trước mặt là gương mặt khó coi của quỷ sai: “Xin lỗi.”
Quỷ sai đặt quân cờ xuống: “Lại nghĩ tới gì nữa? Cậu vừa cười.”
Tôi sờ mặt, vừa rồi tôi có cười à?
“Tôi vừa nghĩ đến cha tôi.”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Tôi… Đôi khi vẫn cảm thấy chết rồi rất tốt.”
Quỷ sai thở dài: “Đây là nguyên nhân vì sao cậu không thoát khỏi biển khổ.”
“Tại sao vậy??”
“Cậu cho rằng tự tử có thể giải quyết tất cả vấn đề?”
“…” Ánh mắt quỷ sai rất lười biếng còn mang theo chút không kiên nhẫn, trông rất giống một giáo viên đã làm trong nghề nhiều năm đang nhìn một học sinh không biết gì hết.
“Vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cai-chet-de-roi-di/2597758/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.