Hôm nay trên mái nhà bỗng xuất hiện một người đàn ông giống tôi, mà không biết tại sao dường như anh ta rất vui khi nhìn thấy tôi.
“Xin chào! Cậu là Bạch Tư ha!”
“Xin chào… Anh có thể thấy tôi… Anh cũng là quỷ à?”
“Ừ! Một ông chú mặc đồ thời Đường màu đen gọi tôi tới tìm cậu.”
Vừa nghĩ đến mặt quỷ sai, tôi không khỏi nghẹn họng, anh ta sợ tôi quá cô đơn nên tìm người tới nói chuyện phiếm với tôi à?
“Anh ta bảo anh tìm tôi làm gì?”
“Anh ấy nói sợ cậu cô đơn.”
Tôi nhướn mày, tôi đoán đúng thật kìa. Người đàn ông này rất thích cười, từ khi anh ta xuất hiện đến giờ nụ cười vẫn luôn nở trên môi, tôi nhìn tới phát mệt: “Tôi không cô đơn.”
“Ồ… Xấu hổ ghê.”
Người đàn ông ngồi bên cạnh tôi cười với tôi, mặc dù nụ cười của anh ta trông rất thân thiện nhưng khi một con quỷ cười với tôi, tôi vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy tôi đành chủ động tìm kiếm chủ đề.
“Anh chết bao lâu rồi?”
“Vừa mới chết.”
“Hở?!” Một người vừa chết mà có trạng thái cảm xúc này á? Dường như anh ta rất vui: “Tôi thấy anh có vẻ rất vui.”
Người đàn ông gãi đầu: “Bình thường mà.”
“Vậy anh chết thế nào?”
“Tai nạn giao thông, lúc băng qua đường không chú ý xe.” Cuối cùng người đàn ông không còn cười nữa nhưng vẻ mặt anh ta vẫn rất dịu dàng.
“Sao lại không cẩn thận vậy, ông chú kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cai-chet-de-roi-di/2597754/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.