“Thấy người nhà rồi thì tâm trạng thế nào?” Quỷ sai thấy tôi về liền xông lên hỏi.
“Không được tốt lắm.” Tôi ngồi xuống vị trí nhảy lầu mỗi ngày, nhìn xuống cầu thang rồi nói.
“Không thể nào, người ta thấy người nhà toàn vui vẻ, sao đến cậu lại mặt mày ủ rũ thế, a! Đúng rồi! Không giống như những người khác, cậu tự sát mà nhỉ.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh không chọc vào chỗ đau của tôi là chết à!”
“Hahaha, giỡn một chút thôi mà.”
“Không buồn cười chút nào!”
“Ô? Cậu nên cảm thấy vinh dự khi có thể gặp được một con quỷ hài hước và dí dỏm như tôi.”
“…” Tôi quay đầu tiếp tục quan sát, không muốn để ý tới anh ta nữa nhưng quỷ sai lại như không ngừng được, nhất định phải nói chuyện phiếm với tôi.
“Thật ra, cho dù là làm người hay làm quỷ cũng phải lạc quan một chút.” Quỷ sai nhìn trạng thái của tôi, thấy tôi không có ý muốn đuổi người anh ta mới nói tiếp: “Tôi kể cậu nghe, trước kia tôi có phụ trách một con quỷ tự sát bằng súng, tâm trạng của con quỷ kia rất tốt, ngày nào cậu ta cũng phải chịu sự trừng phạt tự sát nhưng tôi chưa từng thấy cậu ta kêu đau, tuy rằng con quỷ kia chưa từng cười nhưng cũng tuyệt đối chưa từng khóc.”
“Tôi cũng chưa từng khóc mà!”
“Cậu đừng ngắt lời tôi, mà không bao lâu sau con quỷ kia liền buông bỏ chấp niệm trong lòng, trên người cậu ta không còn chút oán khí nào nữa.”
“Vậy hẳn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-cai-chet-de-roi-di/2597752/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.