Vu Bắc Bắc: Chỉ có thời gian là khắc ghi mối tình sâu nặng Em tình nguyện để anh phụ em, không cần em, em tình nguyện để anh yêungười con gái khác, em tình nguyện để anh biến thành già nua xấu xí, emchỉ cần anh sống, sống đến già, sống đến lúc con cháu hiếu thuận vớianh. 1 Năm năm sau, tiết Thanh minh. Tôi đã quen với cuộc sống ở Mỹ, cùng với Bí Ngô học ở hai trường đại học củaMỹ. Ngày cuối tuần, chúng tôi cùng nhau đi xem kịch, hoặc đi thăm triểnlãm, đôi khi là đi xem triển lãm tranh. Lòng tôi đã sóng yên biển lặng. Bí Ngô đối với tôi rất tốt, chúng tôi đã tính đến chuyện tổ chức hôn lễ,thẻ xanh chuẩn bị làm xong rồi, bố mẹ tôi cũng sắp sang Mỹ, chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ ở nhà thờ bên này. Bây giờ không ai nhắc đến câu chuyện như bộ phim cũ ngày trước nữa, rất nhiều chi tiết đã bị xóa mờ, đã trở nên mơ hồ rồi. Mỗi lần tiết Thanh minh, tôi đều nhận được một bì thư. Đến từ Trung Quốc, đến từ Hàng Châu. Tôi biết là ai gửi. Trà thơm, xuân xanh lại thêm ý vị trà thơ đến với nước Mỹ, chữ của anh vẫn đẹp như vậy, mỗi lần đều là Bí Ngô nhận về cho tôi. Bí Ngô nói: “Tha thứ cho anh ta đi nhé, gọi điện cho anh ta để thông báovề hôn lễ của chúng mình, mời anh ta đến đây, được không?”. “Được”. Tôi nói: “Được”. Đúng vậy, năm năm trôi qua, tôi đã hai mươi sáu tuổi rồi, cũng không còn hận thù tình yêu như trước, đó là do Bí Ngô đã giúp tôi hóa giải sự hận thù này. Tôi từng hóa điên, từng cắn nát tay anh, từng say rượu lang thangtrên phố ở New York. Nhưng tất cả đã trở thành quá khứ. Bây giờ tôi thay đổi thành người tương đối hiền hòa, chúng tôi ở trong mộtcăn nhà gỗ, cùng nhau pha mỗi người một ly cà phê Ireland, tôi thíchnghe nhạc Phật giáo, mặc chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình củaBí Ngô đi lại trong nhà. Trong nhà toàn một màu trắng, là phong cách thiết kế của Bí Ngô, Bí Ngô biết tôi thích màu trắng. Thật ra thì tôi bị ảnh hưởng từ Sở Giang Nam, anh nói: “Màu trắng vừa sạchsẽ, vừa thuần khiết, đó là màu của thiên sứ”. Tôi bị ảnh hưởng việc nàytừ chính Sở Giang Nam. Bây giờ, tóc tôi đã cắt ngắn. Một mái tóc ngắn, tôi luôn nghĩ tóc ngắn có vẻ hợp với tôi hơn, tôi tươngđối cao, vậy thì sao lại hợp với mái tóc ngắn nhỉ? Nhưng khi tôi tự ngắm mình trong gương, lúc đó tôi mới biết, hợp nhất với tôi có lẽ là tócngắn. Giống như Bí Ngô, lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, cứ giống như là con người thứ hai của tôi vậy, không có gì là kinh thiên động địa, nhưng Bí Ngô chính là nguồn nước của tôi, cho tôi có một cuộc sống rất bìnhthản. Bố mẹ tôi chuẩn bị đến đây, tôi thu dọn cho họ một căn phòng để ở. Đồ đạc mang từ trong nước đến đây tương đối nhiều, tôi thiết nghĩ mình cần phải xử lý bớt đi một số thứ, đặc biệt là quần áo, một số đã lỗi thờitừ lâu rồi, bây giờ tôi thích loại quần áo đơn giản, càng đơn giản càngtốt. Bí Ngô đến viện nghiên cứu của trường, anh ở lại trường làm trợ giảng, tôi thì vẫn nhàn rỗi, Bí Ngô muốn tôi không làm gì cả, chỉcần sinh em bé và nuôi dưỡng nó là đủ lắm rồi. Tôi lục lại đồ đạc, lúc đó vội vội vàng vàng qua đây, thế nào mà lại mang lắm đồ đến thế không biết nữa? Một cuốn nhật ký rơi ra. Đó là cuốn nhật ký năm tôi mười sáu tuổi, mở ra xem, liền cảm thấy buồncười, nào thì tôi và Khả Liên cãi nhau thế nào, rồi thì hòa giải ra làmsao. Tôi lật về phía sau thì nhìn thấy tên của Sở Giang Nam. Từng chữ từng nét được ghi lại rất rõ ràng. Tôi đóng cuốn nhật ký lại. Chuyện cũ không nhắc đến nữa. Mọi thứ đã qua rồi, chẳng là gì nữa. Tôi cũngkhông lên mạng để xem xem tin tức của anh thế nào, đã nổi tiếng chưa?Việc này đối với tôi mà nói không còn quan trọng nữa, nổi tiếng haykhông thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi hết. Quả thực là sự si tình trong cuộc đời làm thế gian không khỏi tương tư. Đột nhiên, một tấm ảnh rơi ra. Là Sở Giang Nam. Là lúc anh mười tám tuổi, anh đưa tôi bức ảnh này lúc nào nhỉ? Tôi cũngquên mất rồi, mà sao lại kẹp trong cuốn nhật ký của tôi, tôi cũng quênrồi, nhưng tôi nhìn thấy anh thật trẻ trung, giống như một cây non đangvươn cành lớn lên vậy, ánh mắt rất kiên định, khóe môi tươi tắn, trongtấm ảnh này, anh thật trẻ trung. Mặt sau, có một câu anh viết: Nguyện lòng quân tử như lòng ta, kiên định không phụ nỗi tương tư. Đây cũng là câu anh từng nói với tôi. Tôi mỉm cười, không còn oán hận anhnữa, ai chẳng có những sai lầm trong cuộc sống. Đã qua đi rồi thì hãycho qua đi thôi. Anh bây giờ sống có tốt không? Nghĩ đến điều này, lòng tôi có chút xót xa, nhưng không còn nước mắt để rơi. Tôi nói rồi, bây giờ tôi rất bình tâm, tôi chuẩn bị tổ chức hôn lễ tại Mỹ.Lần này, tôi không chụp ảnh cưới cùng Bí Ngô. Tuy là Bí Ngô mấy lần cónói, tôi chỉ cười nói: “Anh không chê em chứ?”. Tôi không nói với Bí Ngô về bộ ảnh cưới trước đây. Năm năm trước, tại Bắc Kinh, ảnh viện Mùaxuân Paris, đến nay vẫn chưa lấy về. Sau khi thu dọn xong, tôi để bức ảnh lên bàn uống trà, sau đó tự làm cho mình một ly trà xanh. Trà này là trà của Sở Giang Nam gửi cho tôi từ năm ngoái. Anh và tôi đều biết câu chuyện của loại trà này, đó là bà ngoại của anh kểcho chúng tôi nghe về một truyền thuyết tình yêu, anh cũng từng nói, anh sẽ để tôi được thưởng thức trà Minh Tiền, trà xanh thượng hạng, cho dùtôi ở chân trời góc biển nào đi nữa, về điểm này anh quả thực không hềnuốt lời. Năm nay, chưa thấy trà của anh gửi đến. Mấy năm trước đều là trước sau tiết Thanh minh hai ba ngày thì có một gói trà lớn được gửi đến. Năm nay sao chưa thấy nhỉ? Pha xong ấm trà, tôi đứng dậy ra trước cửa sổ và thưởng thức, tôi muốn ngắm nhìn bức ảnh của anh lúc mười tám tuổi đang để trên bàn trà. Ly uống trà hình như là gốm sứ của trấn Cảnh Đức, đang ở trong tay tôibỗng nhiên trơn tuột xuống, một âm thanh “xoảng” vang lên, tách trà vỡvụn. Lòng tôi có cảm giác không lành, có chuyện gì xảy ra thế? Từ trước đến nay tôi chưa từng làm vỡ đồ, hay nhỡ tay làm vỡ đồ một lần nào, lần này là sao vậy? Tôi lúc nào cũng tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, cũng có thể SởGiang Nam xảy ra chuyện gì đó rồi. Tôi cất bức ảnh, sau đó nhận đượcđiện thoại của Bí Ngô, Bí Ngô nói: “Anh đã đặt thiếp mời rồi, ngày maisẽ bắt đầu đi mời mọi người, tiệc rượu cũng đã đặt tại một khách sạnngười hoa ở New York, ông chủ ở đó có qua lại với bố anh, sau khi làm lễ ở nhà thờ xong, tất cả sẽ qua đó dùng cơm, chúng mình tổ chức một bữatiệc hôn lễ theo kiểu Á Âu kết hợp nhé”. “Đợi đã”. Tôi nói “Có vấn đề gì thế em yêu?”. “Tháng sau có được không? Em muốn làm cô dâu tháng năm được không?”. “Sao thế? Có chuyện gì à?”. “Em muốn về Trung Quốc một chuyến”. Bí Ngô im lặng một lúc, rồi nói: “Được, anh tôn trọng ý kiến của em”. “Đã qua mười ngày rồi em vẫn chưa nhận được trà của Sở Giang Nam gửi đến.Em nghĩ chắc có chuyện gì đó xảy ra rồi, hơn nữa mình sắp kết hôn, cũngnên nói với anh ta một câu, đích thân mời anh ta đến dự hôn lễ của mình, anh không có ý kiến gì chứ?”. “Đương nhiên là không rồi, nếunhư gặp anh ta, em thay mặt anh xin lỗi anh ta một tiếng, năm xưa đánhanh ta như vậy, đến nỗi bay mất một chiếc răng, không biết bây giờ đãtrồng răng mới chưa nữa?”. “Ha ha”. Tôi cười: “Được rồi, anh yên tâm”. Tôi chuẩn bị về nước, một là để đưa bố mẹ cùng sang bên này, hai là xem xem Sở Giang Nam thế nào. Trên phong bì có địa chỉ, tuy anh không ghi lạisố điện thoại, nhưng có địa chỉ là có thể tìm được anh rồi. Thếnào mà anh lại ở ngay gần chùa Linh Ẩn, thật là hay, xem ra là người cótiền rồi, không thì sao lại có nhiều nhà ở nhiều nơi như thế? Hóa ra thời gian có thể xóa nhòa mọi vết thương, nhớ lại năm đó tôi hận anh thấu xương, mà bây giờ lại nhẹ nhàng như mây trôi vậy. Năm ngày sau, tôi lên máy bay trở về nước. Thật không giống tôi năm năm trước một chút nào, lòng tôi bây giờ rất thanhthản, tôi còn nhớ năm năm trước lúc lên máy bay, ánh mắt tôi điên dại,cứ như là muốn giết người ngay lập tức, tôi nôn oẹ rất nhiều, mắt mũisưng húp vì khóc. Xuống máy bay là nhập viện điều dưỡng luôn. Bây giờ, tâm lý ổn định, mặt mũi an nhàn. Đã bao lâu rồi tôi không khóc nhỉ? Quên hết rồi, nước mắt khô cạn cả rồi, Bí Ngô và tôi cùng trải qua cuộc sống bình an, anh ấy cũng đã thay đổi rất nhiều, lúc chúng tôi đến châu Phiđể thăm bọn trẻ con ở đó, đã quyên góp mười mấy vạn tệ nơi đó. Chúng tôi còn muốn xây dựng ở Trung Quốc hai trường tiểu học hy vọng, một trườngđặt theo tên tôi, còn một trường đặt theo tên anh ấy. Hàng Châu thay đổi rất nhiều, năm năm, chẳng qua mới chỉ năm năm. Tây Hồ bây giờ thật náo nhiệt, tôi nhớ về Tây Hồ mười năm trước đây, lúc đó Tây Hồ dường như là của riêng tôi và Khả Liên vậy, bố mẹ bây giờ cũnggià rồi, tóc đã bạc nhiều. Ngủ hai ngày liền rồi tôi đi dạoquanh bờ Tây Hồ một ngày, nhìn lại chỗ năm xưa tôi ném chiếc điện thoại, chiếc điện thoại đó chắc là nát từ lâu dưới đáy Tây Hồ rồi nhỉ? Ngày thứ tư, tôi mặc một bộ váy trắng, đi đôi giày trắng năm xưa, sau đó đi bộ ra khu vực nhà chung cư ở gần chùa Linh Ẩn. Tôi tìm nhà theo địa chỉ có sẵn. Đó là căn biệt thự rất hào hoa. Xây dựng theo phong cách cổ xưa, dây leo phủ kín tường rào, trên cánh cửagỗ có hai chiếc vòng màu đen, căn nhà này cứ như căn nhà trong truyện cổ tích vậy, xem ra anh thực sự trở thành người giàu có lắm tiền. Tôi ấn chuông, trong lòng có chút căng thẳng. Rốt cuộc cũng là người cũ cả, tôi già rồi chăng? Thể nào anh cũng châm biếm tôi già, gặp nữ chủ nhânnơi này thì tôi phải gọi là gì? Chị dâu? Ừ cũng được, gọi là chị dâu. Trong lòng đang bất an thì cửa mở ra. Một người phụ nữ khoảng trên năm mươi tuổi ra mở cửa, da dẻ nõn nà, nhìn thoáng là biết ngay người miền Nam. “Chào cô! Cháu tìm Sở Giang Nam”. “Ai cơ?”. “Sở Giang Nam ạ”. “Ở đây không có ai tên là Sở Giang Nam cả, cháu tìm nhầm nhà rồi”. “Nhầm nhà? Cháu xem địa chỉ thì không thấy sai gì cả, đúng là nơi này mà”. “Chỉ có một vị tiểu thư sống ở đây thôi”. “Một vị tiểu thư sống ở đây?”. Tôi rất băn khoăn, một vị tiểu thư? Đang lúcnghi ngờ thì nghe thấy trong nhà có người nói vọng ra: “Cô Lý, ai thế?”. “Là một cô gái, nói là muốn tìm Sở Giang Nam”. Đang lúc quay người bước đi, thì tôi nghe thấy có tiếng gọi tên tôi: “Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc”. Tôi quay đầu lại, ngẩn người. Đó là Khả Liên. 2 Hai đứa rất lâu rồi không gặp nhau. Nó gầy đi nhiều, ánh mắt không còn tinh nhanh như xưa, tóc cũng ngắn,không ăn mặc theo kiểu trước kia nữa, chỉ là đồ vải thô, cũng khôngtrang điểm gì cả, trên tay cũng không đeo bất cứ đồ trang sức gì nữa. “Khả Liên!”. Tôi thất thanh gọi tên nó. Sao lại có thể là nó? Sao lại có thể là nó gửi trà cho tôi được cơ chứ? Mùa xuân đang mơn mởn, chúng tôi ngồi khoanh chân trong nhà, bốn mắt nhìnnhau, “Đã ra biển, sông hồ coi nhẹ; Mây Vu Sơn khó có mây hơn”[1], câunói này dùng để miêu tả về tình bạn có gì không hợp cơ chứ? [1]Hai câu trong bài tứ tuyệt, bài thứ tư trong chùm năm bài thơ Ly tư ngũthủ của nhà thơ Nguyên Chẩn (779 – 831) viết để tưởng nhớ người vợ quácố. Nhà thơ ví vợ mình như biển lớn, như mây ở Vu Sơn, không ai sánhbằng. Nó rót cho tôi một ly trà. Sau đó nó nói: “Lần này tao gửi muộn, mày đã đến đây rồi, tao bị ốm, phải nằm viện, định nhờngười khác gửi nhưng tao không yên tâm”. “Sao lại là mày gửi cho tao? Tao cứ ngỡ là Sở Giang Nam”. “Đúng là anh ấy bảo tao gửi cho mày”. “Anh ấy?”. “Ừ, năm năm trước, anh ấy dặn dò tao, sau đó bảo tao gửi cho mày”. “Tại sao?”. Lúc tôi hỏi câu này, lòng tôi rất ngượng nghịu mà cũng rất đố kỵ, nó và anh có quan hệ thế nào? Tại sao anh lại dặn nó gửi đồ cho tôi? Lòng tôi rất khó chịu, nhưng, ánh mắt của Khả Liên rất trong sáng, khác hẳn ngàyxưa, tôi biết chắc chắn là có chuyện xảy ra. Câu tại sao vừa hỏi ra lời, tôi nhìn thấy mắt Khả Liên dần dần đầy nước mắt, sau đó nói:“Vu Bắc Bắc, mày có biết là trên thế gian này, người yêu mày nhất là aikhông?”. Trái tim tôi run lên. “Là Sở Giang Nam”. Nó nhẹ nhàng nói: “Tao thực sự rất ghen tỵ với mày, từ khi mới bắt đầu cho đến bây giờ, tao luôn đố kỵ với tình yêu mày có được, đến phút cuối cùng,anh ấy vẫn luôn nhớ về mày”. “Đến lúc cuối?”. Tôi hoang mang:“Nói cho tao biết, đã xảy ra chuyện gì rồi? Sở Giang Nam đang ở đâu, nói cho tao biết? Anh ấy đang ở đâu?”. Tôi đột nhiên có cảm giác bất an. “Anh ấy ở trên thiên đường rồi”. “Xoảng” một tiếng, chiếc cốc trong tay tôi rơi xuống đất, trà làm bỏng chân tôi, tôi thất thanh: “Mày nói cái gì?”. “Năm năm trước, trước lúc đi Hải Nam, anh ấy biết mình bị ung thư gan, lạilà giai đoạn cuối, thế là anh ấy muốn rời xa mày, muốn đẩy mày ra xa,anh ấy biết mày rất si mê anh ấy, vì bạn cùng phòng ký túc với mày làtay trong của anh ấy nên lúc mày đi Hải Nam, anh ấy cũng biết luôn. Người con gái mà mày nhìn thấy, chẳng qua là đóng kịch với anh ấy để che mắtmày thôi, chính là cô ca sĩ mà mày đã gặp. Đúng là cô ta thích Sở GiangNam, nhưng anh ấy không hề động lòng với cô ta, trong lòng anh ấy chỉ có mình mày, sao mày ngốc thế, nghĩ kỹ mà xem, anh ấy có giống loại ngườithích tiền không? Nếu như đúng thế, thì năm xưa anh ấy đã chọn tao rồi,cần gì phải đợi đến sau này? Mày chạy đi rồi, tim anh ấy như bịdao đâm, sau đó anh ấy không liên lạc với mày nữa, tiếp đó anh ấy đếntìm Bí Ngô và nói với Bí Ngô những lời rất khó nghe: “Bây giờ tôi khôngcòn yêu Vu Bắc Bắc nữa, tôi nhường lại cho cậu, hy vọng cậu đón nhận côấy, vì tôi biết cậu rất yêu cô ấy”. Bí Ngô đánh anh ấy, đánh gãy một chiếc răng cửa của anh ấy. Sau đó, anh ấy gọi điện cho tao, lúc đólòng tao cũng đang rất hỗn loạn vì bố tao và người yêu cùng chết mộtlúc, tao trông nom anh ấy đến phút cuối cùng, cùng anh ấy trải qua quãng đời sau cuối, không đầy hai tháng sau, cơ thể anh ấy khô héo, lúc nàocũng chỉ nghĩ đến mày, đến phút cuối, toàn thân anh ấy đầy những tế bàoung thư, nặng không đến bốn mươi cân, hơn nữa, chỉ hơi khẽ động đậy làcánh tay đã gãy rồi. Tao đã trông nom anh ấy đến phút cuối cùng. Anh ấy nói: “Khả Liên, em là bạn tốt nhất của Vu Bắc Bắc, anh biết làhai em vẫn luôn ở bên nhau, trong tâm chưa bao giờ xa rời. Tuy là do một người không quen biết là anh xuất hiện, nhưng anh chuẩn bị đi rồi, hyvọng hai em vẫn tốt với nhau. Còn nữa, Vu Bắc Bắc thích uống trà xanh,anh từng nói, dù ở bất cứ chân trời góc biển nào anh cũng phải cho cô ấy thưởng thức loại trà này. Do đó, anh phiền em giúp anh việc này, mỗinăm vào tiết Thanh minh em gửi một gói trà loại này cho cô ấy giúp anh,bất kể cô ấy đang ở đâu, có được không?”. Tao đáp ứng yêu cầucủa anh ấy, tên của mày là do anh ấy vật lộn để viết lên phong thư, tấtcả viết được mười cái phong thư. Viết được một cái tên của mày, mồ hôianh ấy vã ra như tắm, nước mắt còn rơi cả vào tên mày, mày phải pháthiện ra một điều, toàn bộ tên của mày viết trên thư đều bị nước mắt làmnhòe đi, tao hỏi ý kiến của anh ấy, muốn gọi mày về, lúc đó mày vừa điMỹ, nhưng anh ấy nói: “Không, anh không thể để Vu Bắc Bắc nhìn thấy hình ảnh thảm thương của anh như thế này, anh hy vọng là trong tim cô ấyluôn là hình ảnh trẻ trung đẹp trai ngày trước của anh, mãi mãi là hìnhảnh mà cô ấy luôn yêu thích”. Vu Bắc Bắc, mày có biết không? Phút cuốicùng, lúc anh ấy không ngừng kêu tên mày đến hôn mê, rồi tỉnh lại lạikêu tên mày, tao đố kỵ với mày biết bao, tao rất đau xót cho anh ấy, tao nghĩ, cả đời yêu một người như anh ấy, thật sự là rất đáng…”. Khả Liên nước mắt ròng ròng kể hết câu chuyện, còn tôi, từ lúc mới nghe, nước mắt đã ướt hết sàn nhà rồi. “Sở Giang Nam, anh lừa em. Anh thật quá đáng, anh lừa em, anh lừa em!” Tôi không nhớ đã khóc bao nhiêu lâu, quên cả việc hai đứa ôm nhau cùng khóc như thế nào, nước mắt chẳng phải đã chảy cạn rồi sao? Sao vẫn còn nhiều đến vậy? Mười năm của ở lại và ra đi, không cần phải nhớ nhưng cũngchẳng thể nào quên, nghìn năm nấm mồ cô đơn, vạn lời muốn nói thê lương. “Khả Liên, mộ anh ấy ở đâu, tao phải đi thăm anh ấy, tao phải đi”. “Không có mộ, tao rắc tro cốt anh ấy ở ngay chỗ cây cầu”. Người em yêu, sao anh lại nhẫn tâm làm con tim em tan nát đến mức này? TâyHồ, nơi chứng kiến tình yêu đầu của hai chúng tôi. Bây giờ, một mình anh nằm lạnh lẽo ở Tây Hồ, anh có còn đợi em không? “Trời tối rồi”. Tôi nói với Khả Liên: “Tao phải đi thăm anh ấy”. “Đi đi”. Khả Liên nói: “Anh ấy đợi mày năm năm rồi”. Một mình bên bờ Tây Hồ, những suy nghĩ cứ miên man hiện ra, sự vật mới sinh ra thì sự vật cũ sẽ ra đi, chết đi rồi thì người ta phải nhớ nhung. SởGiang Nam, em đến thăm anh đây, anh xem, em mặc bộ quần áo màu anhthích, Sở Giang Nam ơi, em đến rồi đây! Tôi ngồi bên hồ, cùngvới người tôi yêu, Sở Giang Nam, anh đợi em quá lâu rồi phải không?Nhưng em vẫn không tha thứ cho anh được, anh yêu, em không tha thứ choanh! Anh từng nói cả đời này sẽ không lừa dối em, là anh nói như vậy! Nhưng, anh đã dối em! Anh làm cho em thảm hại đến mức này, anh làm cho em hậnanh, làm cho em phải rời xa anh, làm cho em cả đời này không còn muốnnhìn thấy anh nữa, nhưng, anh đã gánh chịu hết tất cả đau khổ của cuộcđời, em hiểu đến phút cuối cùng nỗi khổ đó lớn đến nhường nào, sao anhcó thể nhẫn tâm giày vò em như thế? Anh chỉ còn hơn bốn mươi cân, một cơ thể da bọc xương, nhưng em sẽ không vì thế mà chê bai anh, giờ đây, cơthể anh đã hóa thành cát bụi, anh yêu của em, người yêu của em ơi, anhvẫn là người trong giấc mộng của em, em không ngại, không ngại được ômlấy cơ thể gầy gò của anh, hôn anh, hôn những vết đau nơi anh, làm saoem lại không được biết về nỗi đau của anh? Tại sao anh lại lừa dối em?Sao anh lại ra đi như thế? Em không cho phép anh ra đi như vậy! Sở Giang Nam hãy về đây, về đây với em! Em tình nguyện để anh phụ em, không cầnem, em tình nguyện để anh yêu người con gái khác, em tình nguyện để anhbiến thành già nua xấu xí, em chỉ cần anh sống, sống đến già, sống đếnlúc con cháu hiếu thuận với anh! Sở Giang Nam hãy về đây với em! Sao anh không trả lời em, dưới đáy hồ có lạnh không anh? Anh biết em rấtthích Tây Hồ, vì thế anh nằm ở đây để đợi em về phải không? Sở GiangNam, anh không phải người đàn ông tốt, anh không trả lời em, anh khôngxứng là một đấng quân tử, anh lừa dối em, làm cho em thảm đến thế này,lần này em thật sự hận anh, không thể tha thứ cho anh được, anh có cầuxin em em cũng không tha thứ, có hôn em cũng không, không, em từ chốiviệc anh rời xa em, từ chối việc anh không cần em. Tôi không nhớ rõ đã ở bên bờ Tây Hồ bao nhiêu lâu, sương mù đến, trời trở lạnh, trênvai tôi bỗng thêm một chiếc áo khoác, Khả Liên nói: “Vu Bắc Bắc, vềthôi, mày đã ngồi đây trọn một đêm rồi, trời cũng đã sáng rồi đấy”. “Trời sáng rồi à? Sở Giang Nam, trời sáng rồi đấy, chúng mình về nhà thôi”. “Em đã về đây rồi, em sẽ cõng anh về nhà, anh không thích em cõng anh à?”. “Trời sáng rồi, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây”. Một ngày sau. Tôi tỉnh dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy trời đang mưa, tôi đang ở đâuthế này? Mà sao lại còn phải truyền nước? Sao lại có cả Khả Liên? Mười phút sau, tôi muốn đứng dậy, tôi đi tìm Khả Liên, Khả Liên cho tôi biết mọi chuyện, tôi đã đến Tây Hồ, Sở Giang Nam cũng mất rồi, anh ấy mất từ năm năm trước. Tôi giật kim truyền nước ra khỏi tay, Khả Liên liền ấn tôi ngồi xuống: “Mày định làm cái gì thế?”. Tôi ôm chặt Khả Liên, khóc rống lên: “Khả Liên, sao mày không nói cho taobiết, sao mày lại nhẫn tâm như thế? Khả Liên, mày ngốc quá, mày khôngbiết là tao có chết cũng vẫn yêu anh ấy, không biết là cho dù anh ấy cóhóa thành cát bụi tao vẫn cần anh ấy sao?”. Tôi nghẹn lời đến mức khôngthở được nữa, bác sĩ liền tiêm một liều an thần cho tôi, tôi lại chìmvào giấc ngủ. Trong cơn mơ, tôi đã gặp Sở Giang Nam. Anh vẫn trẻ trung đẹp trai như thế, anh nhìn tôi, hỏi tôi: “Vu Bắc Bắc, sao em lạicắt tóc đi thế, trông như con trai ấy, em phải sống thật tốt đấy nhé, em biết có một bài hát cũ tên là Chỉ cần em sống tốt là anh cảm thấy tốthơn cho chính mình, anh hy vọng em sẽ như vậy”. Tôi khóc cầu xin anh: “Em không thể thiếu anh”. Anh xoa đầu tôi: “Em phải sống tốt, ngoan nhé, nếu không hạnh phúc thì anh sẽ rất buồn, nhất định phải sống thật tốt đấy nhé”. “Không, em không!”. “Ngoan nào, nghe lời anh, không thì anh sẽ không vui đâu, hay là anh hát cho em nghe nhé”. Anh gảy đàn guitar, hát cho tôi nghe, vừa hát vừa lùi dần về phía sau, hátxong, anh nói: “Đi, đi lấy bộ ảnh cưới của chúng mình về nhé, năm nămrồi, chắc bụi phủ nhiều lắm”. Tôi cố níu kéo anh, nhưng anh càng ngày càng xa tôi, tôi khóc, ngã lăn ra đất, nhưng tôi lại không thể cất tiếng, cố để gào lên, nhưng đều không phát ra được chút âm thanh nào. Tỉnh lại, tôi nhìn thấy ánh mặt trời chiếu vào, còn tôi, tôi đã nằm trêngiường được hai ngày rồi, bố mẹ đều ngồi xung quanh tôi, nói là Bí Ngôcó gọi điện về, không yên tâm về tôi, còn nhắn tôi về sớm để thử váycưới. “Được”. Tôi nói. Tôi nói với Khả Liên: “Tao phải đi Bắc Kinh một chuyến”. “Đi làm gì?”. Khả Liên hỏi tôi. “Tao đi nhận bộ ảnh cưới mà năm năm trước chúng tao đã chụp”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]