Khả Liên: Rơi xuống bụi trần Hắn ôm tôi trên ghế sofa, bộsofa màu trắng, còn hắn và tôi đều vận đồ đen trông cứ như một điểm nhấn trên đó, hai bộ quần áo đặt cạnh nhau. 1 Tôi nghĩ, tôi điên thật rồi. Lần này, đúng là điên thật rồi. Làm sao mà lúc nào tôi cũng chỉ nghĩ tới Mã Tiểu Vĩ? Dù tôi nhắn tin chohắn mười lần, hắn cũng chỉ trả lời tôi có một lần, rồi thì lười nhác hỏi tôi: “Nhớ anh rồi à?”. Ngay cả tin nhắn của hắn cũng đầy mê hoặc và gợi cảm đến thế, nếu như là trước đây thì tôi đã cảm thấy rất ấm ức, tôigửi mười tin, còn người ta chỉ trả lời có một tin. Bây giờ thì không. Tôi chỉ thấy hấp dẫn, nhìn xem, tôi thích loại đàn ông hấp dẫn. Thậm chí, tôi còn nghĩ rằng đôi môi mỏng của hắn sẽ rất lắm lời, loại rungđộng như vậy phải bắt nguồn từ nội tâm, có người từng nói, đàn ông môimỏng sẽ rất bạc phước, chắc chắn hắn thuộc lại bạc phước. Bởi vì, hắn gần như gọi nhầm cả tên tôi. Có một đêm, tôi nhớ hắn mà không biết phải làm sao. Vậy là, tôi gọi điện thoại cho hắn. “Ai đấy?”. Hắn hỏi. Lòng tôi đã rối như tơ vò rồi, vậy mà hắn chỉ lười nhác hỏi: “Ai đấy?”. Có chút gì đó làm tôi đau lòng, nhưng tôi không trách hắn, ai bảo tôi tự nguyện, ai bảo tôi thích loại đàn ông như vậy? “Là em, Khả Liên!”. “Anh đang ngồi uống rượu một mình”. “Anh làm em đau lòng đấy”. Tôi tiện miệng nói ra như vậy. Đúng thế, đó làmột không gian chật hẹp, ở đó không có nhà vệ sinh riêng, hành lang rấthẹp, hắn thì chỉ có một mình, một mình mà thôi. “Đừng uống nữa”, tôi nói: “Em nhớ anh!”. “Vì thế mà em gọi điện cho anh à? Có phải là em nhớ đến giọng nói của anhkhông, bọn họ đều bảo giọng nói của anh nghe rất hay phải vậy không?”. “Đúng thế, không chỉ có giọng nói đâu, em còn nhớ tất cả những gì thuộc vềanh nữa”. Tôi gần như không thể tin vào những lời bản thân mình nói ra,tôi chẳng phải là một cô công chúa kiêu kỳ đó sao? Chẳng phải là có thểkiêu kỳ cả đời à? Chẳng phải là tôi rất tự phụ sao? “Vậy em đến đây với anh đi, rồi cùng anh uống rượu”. “Luôn bây giờ sao?”. “Ừ, luôn lúc này”. Đến ngay cả tôi cũng không dám tin việc mình gần như ngay lập tức thu xếphành lý, phóng như điên ra sân bay. Bắt xe đến sân bay mất khoảng bốnmươi phút, xe đi rất nhanh, tim tôi như đang bay vậy. Tôi không hề nóivới Mã Tiểu Vĩ là tôi sẽ đến, lúc qua cửa kiểm tra an ninh sân bay, timtôi đập thình thịch, đập một cách điên cuồng. Tôi thích kiểu bôn ba nhưthế này, chỉ cần một lời nói mà tôi có thể lên đường ngay được. Đó chính là tình yêu! Trên máy bay, tôi hầu như dành hết thời gian để soi gương. Đã quá nửa đêm rồi, tôi tự ngắm mình trong gương, khuôn mặt hơi ửng hồng,bàn tay thì hơi lạnh, sao tôi lại thích hắn nhỉ? Tại sao lại như vậy? Ai biết được rõ ràng, ai biết được vì sao cơ chứ? Có ai biết vì sao tình yêu lại được gọi là tình yêu không? Xuống máy bay, tôi gần như chạy thật nhanh ra taxi, lúc này tôi phải cảm ơnđồng tiền, cảm ơn ông bố nhiều tiền của tôi, cho tôi có thể tiêu tiềnnhư nước, ngồi máy bay cũng chẳng qua như ngồi một chuyến xe bus màthôi. Tôi dường như nói địa chỉ nơi Mã Tiểu Vĩ ở một cách đầyhưng phấn, số bao nhiêu ngõ bao nhiêu của phố Hoa Lầu. Nghe mà xem, phốHoa Lầu, nghe thôi mà cũng thấy cái tên này có cái gì đó rất là diêmdúa. Mùa thu ở Vũ Hán có chút gì đó của mùa hè, không khí hơi khó chịu, tôi gần như chạy lên lầu, sau đó mở cửa nơi ở của Mã Tiểu Vĩ. “Ai?”. “Là em”. Giọng tôi có vẻ rất hưng phấn nhưng vẫn có chút gì đó hụt hơi, toàn thân đổmồ hôi, quần áo hơi ướt, bởi vì muốn gặp hắn ngay lập tức nên không cònđủ thời gian để thay quần áo khác. Xong, quần áo của tôi làm gì có cáigì cũ, mỗi chiếc cũng phải mấy nghìn tệ, toàn là hàng hiệu nước ngoài,tôi thích loại hàng độc và không muốn đụng hàng với bất kỳ ai, huống hồtôi thuộc thể loại chân dài. Hôm nay, tôi mặc một chiếc áo giómàu đen, bên trong là một chiếc sơ mi màu xám của Hàn Quốc, rất khêu gợi nhưng cũng rất kín đáo. Mã Tiểu Vĩ ra mở cửa. Giây phút nhìn thấy hắn, tôi gần như không chịu được nữa rồi. Hắn nhìn thấy tôi mà chẳng thấy có gì là khẩn trương, chẳng có gì là vồn vã mà còn có cái gì đó trông thật sa đọa chẳng có chút tinh thần nào cả,hắn nhìn tôi một cái: “Em rơi từ đâu xuống vậy, đến thật đấy à?”. “Em đến rồi”. Tôi nói rất nhẹ. “Em bị ngốc à”. Hắn nói với tôi. Câu nói này có gì đó vừa tỉ tê lại vừa xót thương, có sự quan tâm và rất hiền từ, tôi bật khóc, tôi nói: “Đúng là em bị ngốc”. Câu nói này quả thực nghe rất ích kỷ: “Đúng là em bị ngốc”. Đúng vậy, tôi thích hắn, thích theo kiểu chẳng có lý lẽ gì cả, thật giốngvới tính cách của tôi, vừa thuần túy lại vừa phức tạp, vừa cố chấp lạivừa dứt khoát. Tôi nhìn hắn rồi nói rất nhỏ: “Không chào đón em à?”. “Anh bị bật khỏi hội rồi”. “Thật sao?”. “Tại sao?”. Hắn cười cười: “Chẳng sao cả, từ lâu đã không muốn nhảy nữa rồi, mà muốncũng không nhảy được nữa và còn các nguyên nhân rối rắm khác nữa. Tómlại, nói một cách không rõ ràng là hiện nay anh thất nghiệp rồi, ngoàiviệc nhảy ra thì anh chẳng còn biết làm gì cả”. “Không sao đâu”. “Em còn nói là không sao được à?”. “Đúng thế, kiểu gì chẳng có cách”. “Hội con gái chạy hết cả rồi”. “Bọn nào cơ?”. “Bọn con gái hay quây quanh anh ấy, chạy hết rồi, chỉ có mỗi em ngốc nghếchchạy đến đây, anh cứ tưởng là em cũng chạy rồi, phải đến hai tháng không gặp em rồi nhỉ”. “Ở Bắc Kinh em có chút việc”. Tôi không nói về Sách Nhan, không nói về chuyện Sách Nhan tự sát. Đúng vậy, tôi khôngthể nói, đây là bí mật trong sâu thẳm lòng tôi. Tôi không để ý đếnchuyện Mã Tiểu Vĩ có việc làm hay không, cũng chẳng để ý đến việc hắn bị khai trừ khỏi hội, tôi chỉ quan tâm đến chuyện hắn có thích tôi khôngmà thôi. Trong phòng vẫn chật chội như thế, vẫn y nguyên nhưtrước, không có nổi chiếc giường lớn, xung quanh toàn là vỏ mì ăn liền,rồi các loại tạp chí cũ và vỏ chai rượu, tôi nhìn một lượt rồi nói, emuống rượu cùng anh nhé? Chúng tôi ngồi bệt xuống đất và trên mặt đất chỉ rải vài tờ báo. Bia rất dở, chỉ có ba tệ một chai, hai đứa nhìn nhau một cái, Mã Tiểu Vĩđột nhiên cười và nói: “Khả Liên, hình như anh hơi thích em một chút rồi đấy”. “Vậy thì anh thích em thêm một chút nữa đi”. “Nào, chúng ta uống”. Tôi bay đến đây để ngồi uống với hắn, thì phải ngồi uống với hắn đến cùng. Chúng tôi uống hết sạch đống bia để trên sàn nhà, tôi có cảm giác mình nhưđang phiêu bồng, Mã Tiểu Vĩ bế tôi lên và đặt nhẹ xuống giường. Hắn nói: “Lần này, em ngủ trên giường, anh ngủ dưới đất”. Tôi nghiêng mặt đi khóc. Đêm đó, hai đứa ngủ rất yên tĩnh. Cũng có thể là do uống nhiều quá, mà cũng có thể là do mệt rồi, hắn không quay lại để ôm tôi, cũng chẳng có ýđịnh làm tình với tôi, chúng tôi ngủ mê mệt. Tôi rất ít khi ngủ say nhưvậy, nhưng lần này, tôi như được trở về nhà vậy, ngủ một cách say sưa. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi thấy trên bàn có bát mì nóng và cốc nước đậu nành. Người con trai đối diện nhìn tôi và nói: “Em ăn sáng nhé, anh chạy ra ngoài có chút việc với bạn”. “Không”. Tôi nói một cách cố chấp. “Ngoan nào”. “Không”. Tôi kiên quyết nói. “Vậy thì làm gì bây giờ?”. “Anh chơi với em, em không thể thiếu anh, em không đợi, em cần anh ở bên cạnh”. Hắn đột nhiên cười cười, nụ cười của hắn có gì đó đểu đểu: “Anh còn phải đi kiếm tiền, còn phải ăn cơm, anh không thể sống cả đời ở phố Hoa Lầu này được”. “Sẽ có nhà lớn để ở”. “Đừng nói với anh là em là con gái tỷ phú đấy nhé, anh không tin cái ý tưởng đó của em đâu”. Tôi ngập ngừng một chút: “Không phải, nhưng em có ít tiền bố mẹ cho và cònít tiền em đi làm gia sư kiếm được nữa, ít ra là có thể ứng phó được một thời gian”. Tôi nói dối hắn vì tôi sợ rằng hắn vì tiền mà yêu tôi. Tôi móc ra một cái thẻ ngân hàng, “Đây, trong này có năm vạn tệ, có thể đủ dùng cho mấy tháng chứ?”. Hắn chẳng từ chối, cười và đưa tay nhận lấy: “Em thật tốt với anh”. Hắn thích tiền, tôi nhìn ra điều đó, thích tiền thì có gì không tốt chứ?Chỉ cần hắn thích là tôi thấy đúng, chỉ cần Mã Tiểu Vĩ thích là đượcrồi. “Hôm nay chúng mình ở khách sạn “Bên nhau trăm năm” được không? Em thích mấy từ đó”. “Đương nhiên rồi em yêu”. Hắn bước qua chỗ tôi rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:“Khả Liên, anh không phải người tốt, em hãy suy nghĩ cho kỹ, anh thấy em là người tốt, do vậy anh nói trước là anh không nhẫn tâm muốn hại em,em phải nghĩ cho kỹ khi đi theo anh, năm vạn tệ này, anh cảm ơn…”. “Em sẽ theo anh”. Tôi nói cứng. “Em đừng có hối hận”. “Em không hối hận”. “Anh không phải thằng đàn ông tốt… Anh dễ có mới nới cũ lắm đấy, không biếtchừng có ngày anh bán cả em. Anh bắt đầu yêu từ năm mười ba tuổi, đã qua lại với biết bao người con gái, vì thế anh không nhẫn tâm hại em, bởivì anh thấy em ngốc thực sự chứ không phải giả vờ ngốc…”. Lúc Mã Tiểu Vĩ nói những lời đó còn đưa tay ra xoa đầu tôi. Cái xoa đầu nàylàm tôi giật bắn, tôi như bị một luồng điện cao thế chạy qua người. Đúng vậy đấy, đúng là thứ tôi cần, tôi cần một cảm giác run rẩy không tênnhư thế, chỉ bị hắn xoa đầu một cái thôi mà tôi cứ như không phải chínhmình vậy, tôi yêu hắn đến chết chỉ vì cái cảm giác mơ hồ đó. “Anh hôn em đi”. Tôi nói. Hắn ôm lấy tôi, cúi đầu xuống hôn tôi, như diễn vậy. “Không được”. Tôi nói: “Anh không nghiêm túc, phải hôn mạnh”. Hắn ra sức hôn tôi, đưa lưỡi vào trong miệng tôi, tôi liền cắn hắn một cái, hắn kêu: “Ai da, em ăn thịt người đấy à!”. “Em ăn thịt anh!”. Tôi nói một cách ích kỷ: “Về sau, cứ mười ngày là em lại bay đến đây một chuyến, em phải giám sát anh, em sẽ không để anh yêuđứa con gái nào khác, không có tiền thì em đi xin tiền, bố em có mộtxưởng sản xuất nhỏ, có một ít tiền để dùng”. Tôi không nói ra bố tôi là một đại gia bất động sản, chỉ nói rằng bố tôi có một xưởng sản xuất nhỏ. “Coi như anh gặp vận may rồi, đi nào, anh đưa em đi phố Hán Chính”. Hắn nắm tay tôi, tôi cứ như con chim dựa vào người hắn, đi đường mà cứ nhảy tưng tưng, như trẻ con vậy. Đúng thế, như đứa trẻ con đang yêu vậy, còn có tình yêu nào thật hơn thế được không? “Muốn ăn gì thì cứ gọi, anh trả tiền”. Hắn có năm vạn tệ, hình như là có khí phách hơn, tôi nhìn dáng vẻ hắn màbuồn cười, tôi chỉ gọi ngó sen chua cay, kim chi xào thịt thái chỉ,không quá ba mươi tệ. Tôi từng ăn những bữa lên đến vài nghìn tệ, do đócơ bản là không nghĩ đến chuyện này, cái tôi cần là cảm giác, tôi thíchngười con trai này, cầm tay nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, thế là đủrồi. Ăn xong, tôi làm nũng: “Em muốn đi ngủ”. Tôi nói thẳng như vậy, không vòng vo gì cả: “Em muốn đi ngủ”. Hắn vuốt mũi tôi: “Bây giờ mấy giờ?”. “Không cần biết mấy giờ”. “Được, đi ngủ thì đi ngủ”. Tôi không ngờ rằng, tình yêu bây giờ thật dung dị, thực tế, ăn cơm, đi ngủ. “Chúng mình đến khách sạn “Bên nhau trăm năm””. Tôi nói. “Ok, đến “Bên nhau trăm năm””. Chúng tôi bắt taxi. Trong xe, tôi lúc nào cũng nắm tay hắn, chỉ sợ rời taymột cái là không thấy hắn đâu nữa. Tôi tựa đầu vào vai hắn, rồi hát khẽ: Có ai nói cho anh biết rằng em yêu anh, Vì thế mà em mới yêu cái màu hồng của thành phố này, Có ai nói với anh rằng, em rất quan tâm anh, Quan tâm đến cảnh đẹp của thành phố này? … Hắn nghiêng mặt nhìn sang tôi và biết rằng tôi là đứa con gái ích kỷ. Tôi thật ngốc, tôi nghĩ vậy. Hắn lợi dụng tôi, bởi vì tôi thực sự ngốcnghếch. Tôi đã yêu một cách bất lực từ lâu, là dục vọng chứ không phảitình yêu, tình yêu và dục vọng là hai chuyện khác nhau. Hắn nhận năm vạn tệ một cách chẳng hề do dự, hắn biết rõ tôi cần điều gì, mộtđứa sinh viên ngây thơ ngờ nghệch như vậy bị lừa thì cũng đúng thôi,cũng chỉ bởi vì tin tưởng vào tình yêu. Tình yêu là cái gì? Tinđược hay không? Tình yêu như một yêu nữ ngồi hát trên biển, khiến chotàu bè đi lại trên biển lật hết mới thôi. Nhưng, kịch, hắn biếtdiễn kịch. Vì vậy, vừa vào đến khách sạn “Bên nhau trăm năm” làm xongthủ tục là hắn liền bắt đầu tán tỉnh tôi. Chỉ cần dùng ánh mắt là được. Ánh mắt hắn sắc như dao, có thể làm tôi lùi bước. Mắt hắn như một thước đo vậy, có thể soi xét tôi rất rõ ràng tường tận. Hắn nhẹ nhàng vòng tay qua eo tôi, rồi nhẹ nhàng bóp chặt lấy vòng eo thonthả của tôi. Động tác của hắn rất dịu dàng nhưng cũng rất dứt khoát, hắn biết cơ thể phụ nữ chỗ nào nhạy cảm, hắn nhẹ nhàng thổi luồng khí ấmvào cổ tôi: “Khả Liên, em là cô gái ngốc nghếch”. Mã Tiểu Vĩ biết rõ về đứa con gái ích kỷ là tôi, chỉ cần dùng một câu nói thôi là có thể khuất phục tôi ngay. “Em tình nguyện ngốc nghếch”. Tôi nói mà hơi thở như có mùi hoa lan. “Cô ta thật ngốc”. Hắn nghĩ. Sau đó, hắn cởi quần áo của tôi rất nhanh, rồi cắn tôi một cái rất đau. 2 “Đau!”. Tôi kêu lên. Đau. Đúng thế, đau. Đau một cách sung sướng, nỗi đau rất cụ thể, đau xélòng, đau một cách cam tâm tình nguyện, đau như trăm hoa đua nở. Cái đau này là tôi, là sự thích thú, là ngay lúc này, là tình yêu. “Đau không?”. Hắn nhỏ nhẹ. “Ừ”. Tôi nói: “Đau lắm”. Chúng tôi hôn hít nhau, cứ như là hai con cá trên bờ, vừa thích thú vừa giãy giụa. Hắn thì ra sức, tôi thì thấy rất xấu hổ. Đúng vậy, rất xấu hổ, tôi giơ tayra tắt đèn, trong bóng tối, tôi rên rỉ, giống như một chú chim nhỏ đanghót một cách đứt hơi vậy. Đây chính là một buổi chiều tình yêu giữa tôi và hắn. Làm tình đến tận nửa đêm, chúng tôi ăn hết cả đống mì ăn liền trong kháchsạn, tôi liền chạy xuống tầng dưới, gọi hai bát mì nóng lên, rồi… tiếptục. Vẫn chưa dừng lại. Hắn vẫn đang dành hết sức cho tình dục, còn tôi, tôi hoàn toàn chìm đắm. Trong tình yêu có lúc cần phải chìm đắm. Tôi ước nguyện là con thuyền được chìm đắm trong biển cả của hắn. Nhưng, hắn đùa cợt với tôi: “Em yêu, hình như em không biết làm tình”. “Đúng, em không biết”. Tôi ngượng nghịu. “Bái anh làm sư phụ đi”. Hắn châm một điếu thuốc, nhả khói vào mặt tôi: “Anh nhận em làm đồ đệ, song em phải trả phí”. “Được, em bái anh làm sư phụ”. Hắn giữ người tôi, hôn một cái: “Em yêu, em thật ngốc nghếch”. Hắn nói với tôi nhiều nhất là cái câu: “Em yêu, em thật ngốc nghếch”. Tôi tình nguyện chìm vào sự ngốc nghếch mà không muốn thoát ra. Sáng sớm ngày kế tiếp, tôi bay về Bắc Kinh, ba ngày sau đó, tôi lại trở lạiVũ Hán. Ban đầu tôi nói mười ngày tôi sẽ đến đây một lần, nhưng tôikhông chịu được, ba ngày cứ như ba mươi năm vậy, dài đằng đẵng. Trên máy bay, tôi gặp lại một người cùng chuyến bay với tôi lần trước, người con trai đó hỏi tôi: “Bạn có người yêu ở Vũ Hán phải không?”. Tôi hiểu rằng, tình yêu và cũng chỉ có tình yêu mới làm cho con người ta kích động đến vậy. Tôi muốn hắn thay đổi chỗ ở, không cần ở căn phòng rách nát đó nữa, bởi vìkhu vực đó chuẩn bị dỡ bỏ rồi, tôi xót hắn nên quan tâm tới hắn. Ba ngày sau tôi xuất hiện trước mặt hắn, Mã Tiểu Vĩ vẫn nói câu: “Em thậtlà ngốc nghếch. Đi theo anh, em chỉ có hối hận mà thôi”. “Không, không hối hận”. Tôi nói. Bảy ngày sau, tôi lại quay lại Vũ Hán, lại đến phố Hoa Lầu, phố Hoa Lầuđang tiến hành tháo dỡ, tôi chạy đến bên dưới lầu hắn ở thì nhìn thấyhắn đang đánh nhau với mấy người tham gia tháo dỡ, hắn bị người ta đánh, máu me be bét trên mặt. Tôi liền phi qua, tay cầm xẻng đánh vào mấyngười đó, bọn họ như đơ người ra vì tôi là một đứa con gái, điên thật. Có người đứng chặn, cuối cùng thì cũng giải tán. Máu vẫn chảy trên mặt Mã Tiểu Vĩ. “Đau không?”. Tôi xót xa hỏi hắn. “Không đau”. Hắn cười cười: “Anh chảy máu vẫn gợi cảm như trước đúng khôngnào, từ nhỏ anh đã rất thích đánh nhau, một thằng đàn ông không biếtđánh nhau thì không phải đàn ông”. “Thật là hay”. Tôi nói. Ngay cả đánh nhau mà hắn cũng đầy lôi cuốn đến thế. “Chúng ta đến trạm y tế băng bó nhé”. Tôi nắm tay hắn kéo đi. “Không cần, anh không sợ đau, hơn nữa, đối với một thằng đàn ông thì có gìđâu”. Nói xong, hắn kéo tôi đi lên lầu: “Tòa nhà chúng ta ở toàn là lũvứt đi, chỉ có anh dám xông ra đánh nhau, mà chúng dựa vào cái gì mà dỡbỏ nhà người ta chứ”. “Tòa nhà này có từ những năm sáu mươi do chuyên gia Liên Xô xây, tốt vậy sao phải dỡ bỏ, hơn nữa, dỡ đi thì anh biết đi đâu”. Đột nhiên giữa tôi và Mã Tiểu Vĩ như có cảm giác của một đôi vợ chồng nghèo khổ vậy. Cảm giác này vừa xuất hiện thì lòng tôi cảm thấy xót xa, tôixót xa cho hắn, hắn không có chỗ ở, không được, hắn không có tiền, vậythì tôi sẽ cho hắn hết. “Để em tìm chỗ ở cho anh, anh không phải lo”. “Em?”. Tôi nói: “Em thì làm sao, em có cách để kiếm ra tiền, anh yên tâm”. Tôi tựa vào vai hắn: “Chỉ cần anh thích em là được rồi, anh phải thích em mãimãi”. “Mãi mãi?”. “Mãi mãi!”. “Thích đến già?”. “Không, thích đến chết!”. “Được, vậy thì đến chết”. Mã Tiểu Vĩ nghĩ: “Cô ta thật là ngốc nghếch, sao lại tin vào tình yêu như vậy chứ, tình yêu như một con quỷ vậy, nếu tintưởng thì cũng rất dễ bị dọa cho đến chết, bản tính trời sinh của mìnhlà không tin vào tình yêu, không phải vì đã từng trải qua vô số đàn bàmà ngay từ đầu mình đã vậy rồi, mình cho rằng ngay một trận gió thoảngcũng chẳng phải tình yêu, theo mình thì tình yêu là tình dục, là lợidụng, chỉ có vậy mà thôi”. Nhưng bỗng nhiên hắn đến với đứa congái mà theo hắn nghĩ là ngốc nghếch này, cô ta mơ tưởng vào cái gì đó,mười ngày bay một chuyến đến Vũ Hán, xem ra thì bố cô ta kiếm được baonhiêu đều cho cô ta tiêu xài hết thì phải. Ngốc nghếch như cô ta, không lợi dụng thì có mà phí đi? Mà cô ta tự chạy đến đây đấy chứ. Hắn là cao thủ tình trường, biết nên nói cái gì và không nên nói cái gì, vì thế hắn nhẹ nhàng xoa đầu tôi và nói: “Ngốc à, ngốc của anh”. Mấy từ đó thôi mà cứ như giết chết tôi vậy, tôi liền quấn vào hắn: “Anh cõng em lên nhà đi”. Hắn cõng tôi lên. Vừa cõng vừa hát: “Anh nhớ em nhớ đến gầy người, cho dù có uống bát mỡ thơm cũng chẳng béo lên được”. Tôi phủ phục lên lưng hắn, nước mắt rơi tí tách. Đến cửa, tôi quấn quanh người hắn: “Anh ôm em đi, hôn em đi, em muốn làm con nít”. “Làm con gái anh nhé”. “Ừ”. Tôi nói: “Vậy em làm con gái anh”. Hai đưa ôm lấy nhau, trời tối, có gì đó thật ấm cúng, thậm chí tôi còn ngửi thấy mùi tanh của máu trên mặt hắn, nhàn nhạt rồi thì mằn mặn, một sựthích thú không rõ ràng. Chúng tôi làm tình ngay trên nền bêtông lạnh lẽo, rồi thì trên chiếc giường đơn cũ kỹ, sau đó, hắn bế tôilên bệ cửa sổ, hôn tôi. Tôi rên rỉ cứ như một con cừu vậy. “Em thích quá, thích quá anh ơi!”. Thích điên lên như một đứa trẻ vậy. Nhưng tất cả những lời nói từ miệng hắn đều là đang diễn kịch. Tôi nghĩ, tôi sẽ mua một căn hộ cho hắn, nhưng không được quá rộng, sợ hắnphát hiện ra nhà tôi giàu có, vậy thì nói là đi thuê vậy. Về đến BắcKinh, việc đầu tiên của tôi là xin tiền bố, nói với bố rằng tôi cần muamột căn hộ ở Bắc Kinh vì ở trong trường loạn lắm. Bố tôi chỉ hơi do dự một chút, rồi liền đưa cho tôi một trăm vạn tệ. Tôi thuê một cănhộ ở Bắc Kinh và mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở Vũ Hán,số tiền còn lại, tôi sẽ để cho Mã Tiểu Vĩ. Hắn thích nước hoa củaVersace và Chanel, thích ví và thắt lưng hàng hiệu, những thứ này chắcchắn phải dùng đến tiền rồi. Tất cả những việc này tôi giải quyết xong xuôi trong một tháng. Sau đó, tôi trở lại Vũ Hán. Vũ Hán, Vũ Hán thân thiết của tôi. Tôi giao chìa khóa cho Mã Tiểu Vĩ: “Đây là căn hộ em thuê cho anh ở Vũ Hán, anh có thể ở thoải mái, ở đến hết đời cũng được. Ngay gần cầu TrườngGiang thứ hai, nhà rộng chín mươi mét vuông, phòng ngủ rất lớn, đồ đạctrong nhà đều mới tinh hết, là em tự tay mua ở trung tâm đồ gia dụng ởVũ Hán đấy, trong phòng là sự kết hợp giữa hai màu đen trắng, nhìn chomát mắt. Tôi còn phóng to bức ảnh của mình như người thật rồi treo ở đầu giường. Đương nhiên là còn những bức ảnh chụp kiểu Hàn Quốc giữa tôi và Mã Tiểu Vĩ,chúng tôi như dính vào nhau, tôi nhìn hắn như thất thần, sao mà ngọtngào đến vậy. Tình yêu chính là sự ngọt ngào, ngọt ngào đến mức có thểlàm tổn thương nhau, ngọt ngào đến mức chẳng còn biết gì nữa. Tôi tự tay chọn mua rèm cửa sổ, mua đồ bếp rồi thì các vật dụng cần dùng khác, tôi tự nguyện làm tất cả vì tình yêu. Làm xong tất cả, tôi nhìn lại căn phòng một lượt, cảm giác mình như dâu mới về nhà chồng vậy, tôi giống như người vợ bé nhỏ của hắn. Tất cả mọiviệc, tôi làm xong trong vòng nửa tháng, mở rèm cửa sổ là có thể nhìnthấy sông Trường Giang, buổi tối lúc đi ngủ có thể nghe thấy dòng nướcTrường Giang dập dềnh trôi. Tôi nghĩ, đây chính là tình yêu của tôi,cũng giống như dòng Trường Giang không có điểm kết thúc vậy. Đúng thế, không có điểm kết thúc, kéo dài, nóng bỏng đến khi chết. Làm sao mà tôi có thể hoang tưởng đến vậy chứ? Cũng là bởi vì yêu. Tôi nghĩ: Chỉ có thể là vì yêu! Lúc giao chìa khóa cho Mã Tiểu Vĩ, lòng tôi như có chút run rẩy, xót xa. Vì yêu là dám làm mọi thứ, dám chấp nhận mọi điều, như một cánh bướm đêmvậy, rất kiên quyết lao vào đống lửa, không sợ bị đốt cháy. Tất cả, là do tôi cam tâm tình nguyện. Ngốc à, ngốc của anh. Tôi không nói cho Mã Tiểu Vĩ biết về việc tôi điền tên hắn vào quyền sở hữu căn hộ này, tôi sợ hắn sẽ đắc ý. Đàn ông không nên quá đắc ý, tôi phảidùng tình yêu của mình để dần dần chinh phục hắn, cũng giống như việcbảo quản trái cây vậy, dần dần ủ trái cây xanh thành quả ngọt. Tôi hyvọng tình yêu của mình cũng như vậy. Mã Tiểu Vĩ làm sao mà không biết được việc tôi mua căn hộ này cơ chứ. Nếu thuê thì có cần tốn kémvà mất công đến vậy không? Thêm nữa, đồ đạc trong nhà vẫn còn nguyên mùi sơn. Hắn sẽ học được cách hưởng thụ tất cả những gì mà người con gái này mang đến. Cho dù hắn rất dễ dàng chán nản. Nhưng, hiện tại thì không. Hắn thích được phụ nữ cưng chiều như vậy. Bởi vì, hắn có vốn để người khácphải cưng chiều hắn, lông mi hắn rất dài và hơi rủ xuống, nhưng lại rấtgợi cảm; môi mỏng có vẻ trầm cảm, ngay cả những ngón tay đang kẹp điếuthuốc sao mà cũng thon thả gợi cảm; tóc hắn xoăn xoăn, ánh mắt lờ đờtrông lười biếng, nói chung là vẻ bề ngoài của hắn rất cuốn hút. Tôinghĩ rằng tôi đã bị trúng bùa mê thuốc lú của hắn rồi. Hơn nữa, càngchìm vào càng không thể thoát ra được. Cứ nghĩ đến hắn là toàn thân tôilại phát run lên. Vừa mở cửa phòng, hai đứa lại ôm nhau rất lâu. Tôi hiểu rằng, một đứa con gái yêu say mê mà thuần túy như tôi, nhiềulúc chỉ cần một cái ôm đơn giản như vậy là đủ lắm rồi. Hắn nói: “Ngốc à, có khi em làm hư anh đấy”. Tôi nói: “Em muốn chiều chuộng anh”. Hắn bế tôi lên ghế sofa, bộ sofa màu trắng. Tôi và hắn thì cùng mặc đồ đennên giống như một điểm nhấn lớn trên nền trắng vậy, hai đứa quấn lấynhau trên ghế, hai bộ quần áo đặt ở cạnh nhau. Hắn nói: “Quần áo của anh và quần áo của em đang làm tình kìa”. Mặt tôi ngượng đỏ, trông sinh động như trái táo chín vậy, đây là lần đầutiên chúng tôi cùng ở trên ghế, tất nhiên là hơn hẳn cái sàn nhà lạnhlẽo trước đây rồi, rất mềm mại và êm ái, hắn thì thầm bên tai tôi: “Ngốc à, ngốc của anh, anh muốn làm tình với em ở mọi nơi, mọi ngóc ngáchtrong căn phòng này, kể cả phòng bếp, nhà vệ sinh”. Nhà vệ sinhcó màu hồng, chúng tôi cùng nhau tắm, cơ thể tôi rất hoàn mỹ, cứ nhưđược đúc ra vậy, cơ thể hắn cũng rất hoàn mỹ, nước đang nhấn chìm chúngtôi, hắn ôm tôi từ phía sau, tôi ngẩng mặt lên, nước mắt rơi xuống nướcbồn tắm, nhưng hắn không nhìn thấy. Cũng chẳng cần hắn nhìn thấy, tôi nguyện được hưởng thụ sự say mê này. Tôi học làm việc nội trợ, nấu cơm thì cơm sống, xào rau thì rau cháy, cólần làm thịt kho tàu, cuối cùng thì thành thịt rang cháy cạnh. Khôngphải là tôi không có tiền, nhưng tôi muốn được tự tay nấu cơm cho hắnăn, tôi mặc chiếc váy maxi, đi một đôi dép màu hồng rồi bưng một táchtrà cho hắn. Hắn thích chơi game Truyền Kỳ, Trinh Đồ, mỗi lần hắn chơitôi thường rúc vào hắn, xem hắn chơi một cách mơ hồ, vì tôi chẳng hiểugì về game cả, nhưng quan trọng là tôi thích được ở bên cạnh hắn. Tàn thuốc của hắn rơi vào quần áo tôi, tôi tiếc nên chẳng muốn phủi đi. Vì, tàn thuốc đó cũng có mùi vị của hắn. Có lúc hắn ngồi trên sofa xem ti vi rồi đứng dậy đi vệ sinh, tôi liền nhìn vào nơi hắn vừa ngồi thì thấy có những vết lõm tròn tròn trên ghế, tôilấy tay xoa những vết lõm đó, thấy vẫn còn âm ấm, lòng tôi cũng như ấmhơn vậy, ngay cả những vết lõm như thế mà cũng đủ làm tôi rung động. Mười ngày một chuyến, tôi bay đi bay về, vì tình yêu của mình mà tôi khôngquản ngại bôn ba. Những chuyến bay như vậy, chỉ mình tôi hiểu có baonhiêu nỗi khổ sở, ngu ngốc và si mê. Nhưng, tôi cam tâm như vậy. Hai chữ Vũ Hán giống như một hình xăm khắc vào trong tim tôi vậy. Vũ Hán,Vũ Hán, Vũ Hán thân yêu, Vũ Hán hỗ loạn, Vũ Hán khói lửa, chúng tôi nắmtay nhau đi hết các con phố lớn đến ngõ nhỏ nơi đây. Tôi học được cáchxào rau, rán thịt, nấu cơm không còn sống nữa, vì việc này mà những ngón tay tôi cũng thô hơn trước, lúc về nhà ăn Tết, mẹ tôi còn không tin đólà tay của tôi nữa vì ở nhà có đến ba người giúp việc. Tình yêu làm cho con người ta trở nên ngốc nghếch, nhưng sự ngốc nghếch ở đây thật chất phác đáng yêu. Tôi thậm chí không thích ngày Tết. Mỗi năm Tết đến, cả gia đình tôi lại bay đến Vịnh Á Long ở Hải Khẩu, hết Tết rồi mới quay trở về, nhưng Tết này, tôi không thể đợi nữa. Tôi phải đi Vũ Hán. Một Vũ Hán đang còn rất lạnh. Tôi nhắn tin cho hắn: “Anh yêu, có nhớ em không?”. Hắn nhắn lại: “Anh nhớ em đến chết được”. Câu này đối với tôi là quá đủ rồi. Tôi nói dối bố mẹ, sau đó mua vé máy bay đến Vũ Hán và ngay lập tức chạy đến căn hộ của chúng tôi. Trong nhà không có ai cả. Hắn đi ra ngoài rồi. Trong nhà loạn xạ, khắp nơi bừa bộn, trước nay chưa bao giờ làm việc nhà thìnay tôi phải thay quần áo để dọn dẹp, tôi vừa hát vừa dọn. Sau hai tiếng đồng hồ, nhà cửa lại tinh tươm như mới. Tôi đi xuống lầu và đến siêuthị gần nhà mua ít đồ để làm vài món hắn thích ăn, sau đó, ngồi đợi hắnvề. Đợi mãi cũng chẳng thấy hắn về. Đêm muộn lắm rồi, thức ăn thì cũng nguội hết cả, hắn thì vẫn không thấy tăm hơi đâu cả. Cuối cùng, tôi cũng nghe thấy tiếng chìa khóa. Tôi bật đèn, lao về phía cửa thì nhìn thấy hai người. Một là Mã Tiểu Vĩ, một là đứa con gái rất quyến rũ. 3 Tôi ngẩn người một hồi. Chính xác là lặng hẳn đi. Đây là căn hộ của tôi và hắn, vì thế mùng một Tết tôi đã chạy đến đây rồi,nhưng điều mà tôi nhìn thấy lại là một màn như vậy. Một buổi chiều, trọn một buổi chiều tôi dọn dẹp, lau nhà, rửa rau nấu cơm… nhưng điều mà tôi chờ đợi lại là việc hắn dẫn gái về nhà. Lúc này nước mắt tôi giàn giụa. Tôi không nói một câu nào, cầm túi xách và đi luôn, bắt xe đi nhanh ra sân bay. Hắn còn chẳng thèm đuổi theo tôi. Chẳng thèm đuổi theo! Mua được vé về Hải Khẩu, thế là ngay trong ngày tôi về đến nhà. Mẹ hỏi tôi, sao lại về rồi con? Nước mắt tôi lại rơi, mẹ xoa nhẹ vào vai tôi: “Con gái à, con đúng là từ nhỏ đã không giống ai”. Cả đợt Tết, tôi đóng rèm không nói chuyện với ai, rất hiếm hoi mới mởmiệng được một câu, một mình đối diện với biển để rồi lặng thinh ngâyngười. Rằm tháng Giêng tôi trở về trường, nói chung là đến đâucũng thấy cô quạnh, cô quạnh đến tầng tầng lớp lớp. Tôi cảm giác vếtthương lòng rất sâu, làm sao lại như vậy chứ? Chẳng nhẽ tôi đối với hắnvẫn chưa đủ tốt hay sao? Tại sao hắn lại đối xử với tôi như thế? Đây là lần lâu nhất tôi không gặp Mã Tiểu Vĩ. Tôi tắt máy, rất đau lòng. Tôi khóc suốt ngày, khóc nhiều đến mức mắt sưnghúp hết cả. Tôi yêu hắn nhiều đến vậy, sâu đậm đến vậy, nhưng vì sao hắn còn yêu người con gái khác? Tôi bao lần bôn ba vì hắn, hết lần này đếnlần khác, cứ như loài bướm đêm bay về phía hắn. Tôi hận hắn, nhưng lạikhông quên được hắn. Hận cũng là một loại tình yêu, tôi vẫn không thểbuông được hắn. Nhớ đến ánh mắt hắn, nhớ cái dáng lúc hắn hút thuốc, rồi thì lúc hắn chơi game, tim tôi lại đập lên từng hồi. Tôi nợ hắn thìphải. Việc này thật sự hết cách rồi. Tôi bật máy, nhưng không có tin nhắn. Tôi ngỡ là sẽ có một đống tin nhắn đầy ắp, vì hắn ít ra cũng phải xin lỗihay giải thích gì đó với tôi chứ, nhưng không. Con người hắn quá tuyệttình, tôi gần như không thể nào tha thứ cho hắn được. Sao lại như vậy được chứ, sao lại như thế? Nửa tháng trôi qua, chẳng có tin nhắn nào cả, tôi ném điện thoại vào mộtgóc bàn rồi ngẩn ngơ. Tôi gầy đi nhiều, quần áo trước đây giờ rộng hếtcả, càng ít nói hơn, tôi và bạn cùng phòng trước nay quan hệ vốn bìnhthường, lần này tôi định chuyển ra ngoài ở luôn. Tôi thấy hơi nhớ Sách Nhan. Sách Nhan đối với tôi rất tốt. Giống với sự chiều chuộng của tôi dành cho Mã Tiểu Vĩ, tôi cũng từng đượcSách Nhan chiều chuộng như thế. Hóa ra tình yêu là như vậy, người nàymắc nợ người kia. Tôi nhẫn nại, không gửi tin nhắn cho Mã Tiểu Vĩ, màquả thực tôi rất muốn hỏi thăm xem hắn sống có tốt không? Ăn cơm có đầyđủ không? Tôi quả thực chẳng ra gì, sao lại rẻ rúng thế không biết. Tôi quyết tâm không gửi tin nhắn cho hắn. Tôi nghĩ, để qua ba ngày nữa xem sao, nếu sau ba ngày không có tin tức của Mã Tiểu Vĩ thì tôi sẽ gửi tin nhắn hỏi thăm hắn. Ngày cuối cùng trong hạn định ba ngày của tôi, tôi đeo chiếc túi Thạch ThảoĐường, mặc một chiếc áo màu đen với váy hồng và đang bước đi thật nhanh. Đột nhiên có người chặn đường tôi. Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là Mã Tiểu Vĩ. Mã Tiểu Vĩ cười cười, rồi gọi tôi: “Ngốc à, ngốc của anh!”. Nước mắt, cứ như chuẩn bị phun ra vậy. Tôi khóc ròng trong lòng mà không thể bật ra thành tiếng, muốn nói một điều gì đó nhưng lại không thể nói ra, nhưng chỉ vài lời của hắn thôi mà cứnhư giết chết tôi vậy, hắn bước qua và cầm túi xách cho tôi: “Em xem, em gầy đi rồi, anh cũng vậy, cũng gầy đi rồi”. Sau đó hắn còn nóithêm gì đó nhưng căn bản là không giải thích gì cả, chỉ nói là hắn cũnggầy đi. Đúng là hắn cũng gầy đi nhiều, râu mọc dài ra, tôi đưa tay lênsờ râu hắn: “Râu của anh trông thật là đẹp”. Tôi vẫn cứ si mê như vậy. Trên đường người rất đông, vậy mà hắn vẫn hôn tôi. Tôi cũng không quan tâm đến chuyện người đông, tôi đáp trả nụ hôn của hắn,rồi thì hai đứa quấn lấy nhau, túi xách rơi xuống đường, có vài ngườibạn đi qua đồng thanh hô to: “Hôn đi, hôn đi”. Tôi bị hắn nắm tay kéochạy đi, hắn nói, hắn chưa từng học đại học, do đó vừa vào đến cửa liềncảm thấy rất bó buộc, đi, chúng ta đi ăn thịt hầm ở Tiền Môn, anh mờiem. Tôi không ngờ Mã Tiểu Vĩ đến tìm tôi, việc này thật quá sứctưởng tượng của tôi. Quả đúng như vậy, sự việc vừa kinh ngạc vừa vuimừng như vậy làm tim tôi đập thình thịch, đập rất nhanh, mồ hôi còn toát ra. Hắn thì chẳng bao giờ để ý đến tôi, trong tình yêu tôi hoàn toàn bị động trước Mã Tiểu Vĩ, toàn tự mình bước đi mà không nghĩ đếnlối thoát cho bản thân, thật là rẻ rúng. Quả đúng như vậy, tôi chẳng cócách gì cả. Nhưng, hắn đến tìm tôi. Hắn nói, em xem, em gầy đi rồi, anh cũng thế, cũng gầy đi rồi. Hắn chẳng thèm nói nhớ tôi, cũng chẳng thèm nói hắn hối hận, hắn chỉ nói em gầy đi rồi, anh cũng gầy đi rồi. Gầy thì gầy thôi. Gầy đi chính là tương tư. Trước sau hắn vẫn nắm tay tôi, còn tôi ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy, cứbước theo sau hắn một cách thận trọng, thậm chí còn cảm thấy hài lòng. Tôi cũng chẳng thèm hỏi hắn về đứa con gái bữa trước như bọn con gái ghêgớm hay truy đòi đến cùng, để rồi bắt hắn phải xin lỗi, không, tôi không làm vậy vì hắn đến đây đã là tốt lắm rồi. Hắn cũng nói là hắn gầy đirồi, râu hắn còn mọc dài rồi. Chúng tôi ngồi ăn dạ dày tái tại một cửa hiệu lâu đời ở Tiền Môn, Mã Tiểu Vĩ vừa ăn vừa nói: “Ngon, anh muốn ăn nữa”. “Gọi thêm à?’. “Ừ, gọi thêm”. Hắn ngồi máy bay đến đây, hắn nói: “Anh dùng tiền của em”. Tôi có chút không vui với câu nói đó: “Cái gì là của anh cái gì là của emcơ chứ, chỉ cần anh thích là được rồi, em sẽ đưa thêm cho anh, chứ đừngđi tàu mất mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm, lần sau cứ ngồi máy bay đếntìm em, hai đưa lại đi ăn dạ dày tái nhé”. “Anh vẫn thích em đến tìm anh hơn, vì Vũ Hán rất đẹp, còn Bắc Kinh thì rộng lớn quá, Vũ Hángiống như một làng quê nhỏ mộng mơ vậy, như thế hay hơn”. “Được, em sẽ đi tìm anh”. Tôi chống cằm ngồi ngắm người con trai trước mặt,tôi quả không hiểu làm sao mà tôi yêu hắn nhiều thế cơ chứ, yêu đến ngungười, tôi thật là ngu ngốc! Nhìn hắn ăn thôi mà tôi cũng thấy rất gợicảm, thế nghĩa là sao? Ăn xong, hắn vẫn cầm tay tôi, kéo tôi đến tiệm bán đồ lạnh, hắn bỏ ra ba tệ để mua một que kem cho tôi: “Này, ăn đi”. Lời của hắn trước nay cứ cụt ngủn một cách đầy gợi cảm vậy đấy, cũng chẳng cần nịnh nọt gì: “Này, ăn đi”. Tôi giơ tay nhận lấy, nở một nụ cười ngọt ngào. Gió rất lạnh, nhưng tôi vẫn ăn chiếc kem một cách ngon lành. Chúng tôi đến một con phố ở Tiền Môn, đó là một con phố rất cũ nát và không có người qua lại. Đối diện là trung tâm tư vấn, trước đây từng là trung tâm thương mại rấtsầm uất, nhưng bây giờ thì trông rất rách nát, hình như từng bị cháy vìvẫn nhìn thấy những vết tích, trông rất tạp nham và xấu xí. Chúng tôingồi ở đối diện ngắm cái trung tâm tư vấn rách nát đó. Hắn nói:“Thời kỳ dân quốc, đây từng là trung tâm thương mại phồn hoa náo nhiệtnhất. Thương gia vùng Sơn Tây hay mua tơ lụa ở đây để làm quà cho ngườiđẹp, còn cả những cửa hàng nhạc cụ, vậy mà bây giờ tiêu điều thế này,phồn hoa đến mấy rồi cũng sẽ điêu tàn”. Tôi quay sang nhìn hắnthì phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn chăm chăm vào phía đối diện với sựthương cảm và xót xa, tôi nhẹ nhàng dựa vào vai hắn rồi thưởng thức quekem. Hôm nay trời rất lạnh. Miệng tôi như tê dại. Tôi nói: “Em lạnh”. Hắn liền hôn tôi, hôn hết cả vết kem còn dính trên môi tôi, thật ngọt ngào. Hắn cười và nói: “Thật ngọt”. Ừ, thật hay. Hắn lúc nào cũng vậy, rấtkiệm lời nhưng lại cho tôi sự ngọt ngào dài lâu. Kết quả là buổi tối hôm đó tôi bị đau bụng, chạy hết lần này đến lần khác ra nhà vệsinh. Trong căn hộ tôi thuê ở Bắc Kinh, hắn ngủ rất say, tôi chạy vàonhà vệ sinh tìm thuốc, nhưng không có, thế là tôi đành khoác áo chạyxuống nhà tìm mua thuốc, về đến nơi thì bị cảm lạnh, đến sáng phát sốt.Lúc hắn tỉnh dậy cũng chẳng hỏi thăm tôi được một câu mà chỉ nói: “Đóirồi!”. Lúc đó tôi cảm thấy rất ấm ức. Chưa từng có một ai đối xử với tôi như vậy, thật ấm ức quá. Hắn thật bá đạo và ích kỷ, hình như trong mắt hắn chẳng có ai cả. Nhưng tôi chỉ ấm ức được có một lúc là đã chạy đi mua cho hắn quẩy và sữa đậunành, mũi thò lò, đầu nóng, mặt đỏ lựng, tôi nghĩ: “Ai bảo tôi thích hắn chứ, do tôi nợ hắn”. Lên đến nơi, hắn liền ôm tôi nói: “Em giống như vợ của anh vậy”. Tôi nuốt nước mắt vào trong, câu nói này làm tôi buồn nhất: “Em giống như vợ của anh vậy!”. Tôi hắt hơi một cái rồi giục hắn: “Ăn nhanh đi, nguội mất bây giờ”. Hắn đi đánh răng, vừa đánh răng hắn vừa tự soi mình trong gương rồi hỏi tôi: “Có phải anh rất đẹp trai không?”. “Ừ”. Tôi đáp. Tôi ôm hắn từ phía sau, hắn đánh răng và ngắm tôi qua gương,người tôi nóng rừng rực làm cho hắn ấm áp. Hắn xoay người lại ôm tôi,hơi thở của hắn thật thơm tho, rồi hắn hôn tôi, bọn tôi lại quấn vàonhau. Hắn giống như một con cá đang bơi trong biển, nhiệt độ cơ thể tôilàm hắn nóng hẳn, Mã Tiểu Vĩ cảm thấy sự kích thích khác lạ, kiểu kíchthích khiến hắn không tự chủ được, cứ dính chặt vào người tôi. Tôi nghĩ: “Không biết có phải do sự quấn quít về thể xác mà tôi không rời đượchắn không? Điều hắn dành cho tôi đương nhiên là tốt mà cũng là sự đauđớn tột cùng, hắn như một con cá bơi vào tim tôi vậy”. Sau đó tôi phát hiện ra không phải như thế. Tôi mê mẩn đôi mắt mong manh với ánh mắt lười biếng của hắn, mê mẩn giọngnói của hắn, thậm chí còn mê mẩn cả sự bất cần của hắn nữa. Đúng là hết thuốc chữa. Chẳng có cách nào cả. Khi Mã Tiểu Vĩ đi, tôi đã mua cho hắn vé máy bay, vịt quay Bắc Kinh, hoaquả và một loạt các đồ ăn khác, còn mua cho hắn một bộ vest Italy ở YếnSa, tôi cứ như là chị của hắn vậy tuy hắn còn hơn tôi mấy tuổi. “Lúc nào đến chỗ anh?”. Hắn hỏi tôi. “Sớm thôi”. “Ừ”. Hắn vừa lên máy bay là tôi đã bắt đầu nhớ hắn rồi. Tôi đứng lại sân bay đểnhìn máy bay cất cánh, nước mắt ròng ròng. Hóa ra tình yêu làm cho conngười ta u sầu đến thế, làm con người ta tan nát cõi lòng, làm con người ta không thể dừng lại. Tôi không về trường nữa mà ngồi chuyến bay đến Vũ Hán hai tiếng sau đó. Tôi và hắn đến Vũ Hán chỉ hơn kém nhau hai tiếng đồng hồ. Tôi nghĩ, tôi bị điên rồi, vì chỉ có điên thì mới như vậy. Lúc tôi xuấthiện bên sông Trường Giang nơi mà tôi mua căn hộ cho Mã Tiểu Vĩ, tôi tựcười bản thân, khi ấy tôi vẫn đang sốt, đây không phải điên thì gọi làgì nữa. Tôi cầm một chậu Thủy Tiên mua bên đường, một chậu hoaThủy Tiên rất đẹp, mới chỉ hé nở. Tôi bê chậu Thủy Tiên lên lầu, cũng có thể là Mã Tiểu Vĩ mới về đến nơi, cũng có thể hắn đang nhớ về tôi. Mở cửa ra, tôi không nhìn thấy Mã Tiểu Vĩ. Nhưng tôi không giận gì cả. Tôi nhắn tin cho hắn: “Em đang ở tổ của chúng mình, anh về nhanh nhé”. Hắn trả lời tin nhắn của tôi: “Em là một con điên, một con ngốc”. Khẩu khí ra chiều cưng nựng. Nửa tiếng sau hắn về, nhìn thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, trong phòngthoang thoảng mùi hoa Thủy Tiên, còn tôi mặc một bộ đồ trắng, cứ nhưnàng tiên đang đứng chờ ở đó vậy. “Em à”. Hắn nói. Tôi liền chạy đến, hơi ngượng ngùng và nói: “Em đây, em đây…”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]