Giọng nói ngay bên tai, tình cảm nồng nàn lưu luyến.
Động tác ban đầu vốn ôm cánh tay đẩy anh ra của Tang Nhược hơi dừng lại, trong chốc lát cô từ từ di chuyển cho đến khi mu bàn tay anh bị che phủ, cười khúc khích: “Anh trai em đã nói gì với anh thế?”
Bao lấy tay cô trong lòng bàn tay mình, nhất thời trầm mặc mất hai giây rồi cuối cùng Hạ Cảnh Tây phủ nhận: “Không gì cả.”
Tang Nhược hừ một tiếng: “Không tin.”
“Không tin gì cơ?” Hai cánh tay ôm cô cực chặt, nụ cười bên môi Hạ Cảnh Tây tràn ra: “Không tin anh có thể nhớ ra mà tìm hiểu, hay không tin là trong lòng anh có em?
Tang Nhược: “…”
“Ngụy biện.” Cô vờ véo anh, nhưng khuôn mặt lại lặng lẽ hơi nóng lên vì lời tình tứ bất ngờ của anh.
Cằm vùi vào cổ cô mà cọ cọ, môi mỏng hôn lên da thịt cô, Hạ Cảnh Tây tinh ý nhận ra cơ thể cô đang mơ hồ run rẩy mới cười nhẹ nói: “Thành phố Bắc, nhà họ Lục, tối đó anh uống hơi nhiều, đang hút thuốc trong khu vườn thì có một cô bé lén theo dõi anh.”
Không hiểu sao tự dưng xấu hổ, Tang Nhược buột miệng thốt lên: “Ai mà thèm rình anh chứ?!”
Hạ Cảnh Tây rất nghiêm túc, nhả chữ đặc biệt rõ ràng: “Vào thời điểm đó Tang Tang là một thiếu nữ mười bảy tuổi.”
“…”
Tang Nhược vùng vẫy muốn rời khỏi vòng tay anh nhưng bị người đàn ông giữ rất chặt.
“Buông ra.” Cô hờn dỗi.
“Em nghĩ rằng có thể sao?”
“…”
Nắm tay nhau rồi đan mười ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906821/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.