Ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Đôi môi đỏ mọng của Tang Nhược hơi cong cong, nở nụ cười yếu ớt: "Hạ Cảnh Tây.........."
Giọng nói bỗng nhiên dừng lại.
Ngón tay dài cầm khăn đưa qua lau sạch khoé môi cô.
Cẩn thận chạm vào khoé môi, nhẹ nhàng lau.
Đôi mắt sâu đen nhánh của anh không hề chớp một cái mà chỉ nhìn cô chằm chằm, phảng phất như trong mắt chỉ có mỗi mình cô.
Động tác nhanh chóng của anh làm cô không kịp đề phòng, cơ thể Tang Nhược hơi căng cứng, giống như là đột nhiên không hiểu tại sao lại không thể nhúc nhích được, các đầu ngón tay nắm chặt lại với nhau khẽ run nhưng cũng không có cử động.
Xung quanh náo nhiệt, bên tai tiếng cười nói không dứt của các cặp trai gái yêu nhau, mùi khói lửa rất nồng, trong không khí đều là hương thơm của các loại thức ăn thuộc mỹ thực trên đường phố, gần nhất là mùi vị của bún ốc.
Giống như là cố tình, tay anh đưa qua mang theo một sợi mùi hương nước hoa lạnh lẽo mờ mờ ảo ảo thuộc về phái nam, dường như chúng tận dụng mọi cơ hội để xâm nhập vào từng ngõ ngách trong cơ thế cô.
Thế mà anh còn thay cô lau khoé miệng.
Nụ cười yếu ớt hơi thu lại, sắc mặt Tang Nhược dần dần trở nên ấm áp và tươi mát.
"Không phải anh muốn em cảm động." Thay cô lau đi nước canh nơi khoé môi, ánh mắt Hạ Cảnh Tây ở trên người cô chưa có nửa phần dời đi, thanh âm khàn khàn: "Càng không phải muốn em tha thứ cho mình, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906773/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.