"Không cần." Hai chữ âm u, gay gắt bật ra từ cổ họng Hạ Cảnh Tây.
Anh gạt tay thư ký Tạ đang muốn đỡ mình ra, cơ thể thẳng tắp lạ thường, thần kinh căng thẳng đến cực điểm, đôi mắt dần dần sinh ra lệ khí, lạnh lùng liếc Hạ Mạnh: "Cậu đã nói gì với cô ấy? "
Giống như cũ, không phải một câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Trong nháy mắt tầm mắt quét tới, thân thể Hạ Mạnh không khống chế được mà cứng đơ đến cực hạn.
Ánh mắt đó...
Cậu ta há miệng thở dốc.
"Anh Hạ..." Anh ta chỉ cảm thấy ánh mắt anh Hạ nhìn mình không cách nào hình dung được, hàn ý bắn ra, gần như ngay lập tức thẩm thấu vào trong thân thể, lạnh thấu xương tủy, làm cho cậu ta hô hấp khó khăn.
Cậu sợ hãi.
U ám cuộn trào nơi đáy mắt, cảm xúc rục rịch muốn xông ra khỏi lồng ngực, thậm chí muốn xé rách anh, Hạ Cảnh Tây hô hấp vừa dồn dập vừa nặng nề, sự phẫn nộ không sao thể diễn tả được, lạnh lùng phun ra một chữ: "Nói."
Hạ Mạnh rùng mình một cái.
Cho tới bây giờ, cậu chưa từng thấy bộ dạng làm cho người ta đáng sợ như vậy trên người anh Hạ, cho dù năm đó có giáo huấn mình anh cũng không như thế này, anh Hạ trong trí nhớ của anh cho đến bây giờ cũng chưa từng có chút cảm xúc dao động nào.
Sao bây giờ......
"Em...Em..." Cậu lắp bắp, đôi môi run lên bần bật, nuốt nước miếng nhiều lần mới gian nan tìm lại được giọng nói của bản thân: "Em nói cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-buong-tay-anh/906750/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.