Đột nhiên anh cảm thấy ở trong lỗ mũi của mình có một luồng ấm nóng xông lên. Anh sợ hãi đưa tay lên vừa mới sờ thử vào nơi đó, bất chợt nhận ra, đó là dòng máu tươi ấm áp từ trong lỗ mũi của mình đã trào ra... 
Tĩnh Tri vừa thấy như vậy liền vô cùng kinh hãi. Tất cả sự e lệ lẫn sự lúng túng vừa rồi cũng vội quăng ra ngoài chín tầng mây. Cô sợ hãi chạy tới, lấy ngay một cái khăn lông chặn ngay lên dòng máu đang chảy từ trong mũi của Mạnh Thiệu Đình: “Ông xã, anh làm sao vậy, mau lên, nhanh chóng, ra ngoài nằm xuống ngửa mặt lên nào...” 
Một tay Tĩnh Tri cầm khăn lông che nơi lôc mũi của Mạnh Thiệu Đình, một tay vội vã kéo anh đi ra phía bên ngoài phòng tắm. Bước chân của Mạnh Thiệu Đình không bước theo kịp, lập tức anh tự vấp vào chân của chính mình, thân thể liền bị đổ nghiêng về phía trước một chút, sau đó anh liền ngã luôn xuống trên mặt đất. Tĩnh Tri vội vàng đỡ lấy anh, nhưng Mạnh Thiệu Đình đã ngã xuống, nhằm thẳng vào trong ngực của cô... 
Mặt của anh, vừa vặn chôn vào đúng bầu ngực của cô... 
Môi của anh... 
Tĩnh Tri chỉ cảm thấy nơi mềm mại nhất của ngực mình đau nhói lên một hồi, hình như là anh.. đã cắn vào nơi đó của cô... 
Tĩnh Tri không nhịn được, liền kêu lên ai u một tiếng. Mạnh Thiệu Đình vội vàng cúi đầu nhìn xuống. Thật khéo léo làm sao, trái cây kia quả thực đã bắt đầu nhô lên, nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161771/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.