Hà Dĩ Kiệt nhìn Tư Tư một chút, sau đó vỗ vỗ vào bên cạnh, trên mặt Tư Tư hơi phiếm hồng một chút, nhưng vẫn đi tới, ngồi ở bên cạnh giường của anh. 
Thân thể của cô cách anh rất gần rất gần, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cô cúi đầu, mái tóc dài buông xòa xuống dưới, lọn tóc tựa như cũng hơi cọ ở trên cánh tay của anh. 
Trong phòng lúc này cực kỳ an tĩnh, tĩnh lặng đến mức hai người có thể nghe thấy được cả hô hấp cùng nhịp tim lẫn nhau   
Tương Tư chỉ cảm giác mặt của mình đã từng chút từng chút đỏ lên, rốt cuộc anh vẫn phải ra tay hành động trước. ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Anh vươn tay, nhẹ nhàng ôm gọn lấy cả người cô. 
Vẫn là đôi cánh tay vững chãi như cũ, lúc này đang ôm cô, nhưng rõ ràng cô cảm thấy anh đã gầy đi quá nhiều, trong trái tim chợt  xông lên sự chua xót, khóe mắt cũng không khống chế được nữa, nước mắt của cô lại đang dâng lên mờ mịt. 
Thân thể Tương Tư dần dần mềm nhũn ra, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn cô nằm ở trên người anh, lặng lẽ ầm thầm khóc. 
Trong lòng anh nỗi khổ sở cũng bắt đầu lặng lẽ lan tràn, lan ra khắp cơ thể. 
Anh hối hận, sau khi cô rời đi, anh cũng không còn dũng khí để tiếp tục sống nữa, cứ như vậy tự giày xéo thân thể của mình. Anh hối hận, anh muốn cô cũng đi theo anh, cùng nhau chịu đựng những nỗi khổ sở như thế. 
Chỉ là, giờ đây khổ sở cùng hối hận đã qua rồi, anh lại không sao khống chế được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161757/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.