Anh nói xong, cũng không dừng lại ở đó thêm chút nào nữa, xoay người trở lại đi về phòng. Tương Tư đứng lặng ở nơi đó, thân thể chợt lay động một cái, những giọt nước mắt nóng bỏng chợt trào ra lăn xuống bên dưới...  
Tất cả mọi nguyện vọng của cô giờ đây đã được như ước nguyện, thậm chí cô còn có thể mang cả con gái đi cùng bên mình. 
Nhưng không biết vì sao, không biết vì lý do gì mà trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng trống trải, giống như không có nơi nào để dựa dẫm vào nữa... 
Cô đã trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, đã trải qua một cuộc hành hạ đến độ không còn nhận ra thân xác con người nữa. Giờ đây cô  không còn tin tưởng vào bất cứ thứ gì nữa, tình yêu, tình bạn, thậm chí kể cả tình thân, cô đã không còn muốn lưu luyến nữa. 
Trước kia cô cũng đã từng lưu luyến, nhưng tất cả những thứ đó đã cho cô một kích trí mạng. 
Người cô yêu, người cô đã quan tâm thật sâu sắc, lại thành người đã gây cho cô sự tổn thương sâu sắc nhất. 
Thiếu chút nữa cô đã không còn giữ được tính mạng này nữa, thiếu chút nữa là cô đã xác định mình không bao giờ còn được nhìn thấy mặt trời ở trên thế giới này nữa. 
Mà người cô đã từng người yêu sâu đậm lúc ấy lại đang làm gì nhỉ? Những người mà cô đã từng coi như chị em kia, lúc đó họ đang ở nơi nào? 
Cô biết ở trên đời này, nếu như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161732/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.