Thanh Thu mặc quần áo tử tế thật nhanh, sau đó kéo cửa ra, đã thấy người quản gia, trên đầu đầy mồ hôi đứng ở bên ngoài. Cô vội vàng hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, quản gia cũng không giấu giếm cô, chỉ nói em trai của Cận tiểu thư nghe nói Cận tiểu thư bị thương, đã phái người tới đón Cận tiểu thư đưa đi bệnh viện, Nặc Nặc cũng đi theo luôn. Ai ngờ, đi được nửa đường, xe của Cận tiểu thư chợt bỏ rơi xe của bọn họ vẫn đi theo ở phía sau xe kia, hiện tại, cũng không biết Cận tiểu thư đã đi nơi nào...
Nghe vậy Thanh Thu không khỏi thấy kinh hãi chuyện Cận tiểu thư rời đi cũng không gấp, nhưng tại sao lại giống như cô đã bắt cóc Nặc Nặc mang đi vậy?
Chẳng lẽ chuyện này ngay từ lúc mới bắt đầu đã chính là một cuộc âm mưu? Chính là cố ý muốn đến gần Hà Dĩ Kiệt cùng Nặc Nặc, sau đó bắt cóc? Vơ vét tài sản?
Trong đầu Thanh Thu xoay chuyển thật nhanh, cũng liền mở miệng hỏi lại luôn: “Ông đã gọi điện thoại cho Hà tiên sinh, nói rõ sự việc này hay chưa?”
“Đã gọi điện thoại cho Hà tiên sinh rồi.”
“Báo cảnh sát chưa?”
“Hà tiên sinh không cho báo cảnh sát.”
Thanh Thu không khỏi cau mày, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tại sao Hà Dĩ Kiệt lại không cho báo cảnh sát nhỉ?
“Như vậy đi, trước hết bây giờ ông cho người lập tức đi đến sân bay, ga xe lửa, tóm lại, những nơi nào có đường đi từ Hàng Châu đi đến nơi khác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161714/chuong-101-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.