Lúc đó anh chỉ dựa vào bản năng ý thức lái xe chạy thật nhanh... thời điểm hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc anh đã chạy về đến nhà, chính là ngôi nhà cô và Nặc Nặc đang ở... 
Khu vườn của căn biệt thự không lớn lắm cũng đã bị người ta đập tơi bời tan nát, Hà Dĩ Kiệt vừa mới dừng xe lại đã nghe thấy tiếng Nặc Nặc khóc đã khản cả giọng. Anh có cảm giác trái tim của mìnhlúc này tựa như bị một người nào đó dùng tay vặn xoắn lại, đau nhức, anh hít thở một cái cũng thấy cực kỳ đau đớn... 
Hà Dĩ Kiệt chạy thật nhanh, dọc theo đường đi thỉnh thoảng có người ngăn lại anh định nói với anh điều gì đó, nhưng anh cũng không thèm nhìn tới họ, cứ thế đẩy ra... 
Anh dựa theo nơi phát ra tiếng khóc chạy một mạch đến chỗ đó. Trong phòng khách Nặc Nặc vẫn còn đang khóc lớn, trên hai bàn tay nho nhỏ trắng trắng dính đầy máu. Hiển nhiên là cô bé đã bị dọa sợ, dù đang được người giúp việc ôm vào lòng vẫn còn đang giãy dụa khóc lớn. Hà Dĩ Kiệt đau lòng không chịu nổi, đẩy người quản gia đang đi tới ra, liền chạy nhanh về phía bên cạnh Nặc Nặc... 
“Nặc Nặc, ba tới rồi, Nặc Nặc...” Hà Dĩ Kiệt run rẩy đưa tay ra ôm lấy con gái. Nặc Nặc vừa nhìn thấy anh, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô bé lại khóc lớn hơn, bổ nhào vào trong ngực anh. Cô bé đưa bàn tay đầy máu, lau lên mặt anh, Hà Dĩ Kiệt không để ý đến mình, túm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161703/chuong-97-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.