Chương trước
Chương sau
Mà người con gái đang ở trước mặt anh kia, đột nhiên sẽ biến hóa thành hình dạng của cô. Ý nghĩ này khiến trong lồng ngực của anh đột nhiên trào lên một cảm xúc mừng rỡ đến khôn cùng, mặc dù chỉ đây chỉ là một giây phút ngắn ngủi, nhưng thà có một chút còn hơn là không có.

Nhưng một lát sau...

Nặc Nặc tỉnh lại, nhưng cô bé lại có vẻ không muốn buông tay của Tư Tư ra. Hà Dĩ Kiệt nói lời cảm ơn với Tư Tư, sau đó lịch sự tiễn cô đi ra ngoài. Ở bên ngoài bệnh viện, anh đã thấy Cận Trường Sinh tới đón cô, sau vài câu hàn huyên khách sáo, anh mới được biết, hóa ra cô là chị gái của Cận Trường Sinh, tên của cô, sao lại có sự trùng hợp như vậy chứ, cũng gọi là Tư Tư.

Thời điểm cô lên xe theo Cận Trường Sinh rời đi, anh liền đứng ở dưới bóng một cây dừa nhìn theo bóng lưng của cô. Cô mặc chiếc áo T-shirt màu phấn hồng, chiếc quần short jean ngắn, lộ ra một đôi chân trắng nõn thon dài, dưới chân đi một đôi giày Cavans, bộ dáng khi cô bước đi nhanh nhẹn hoạt bát giống như một cô gái nhỏ. Anh đứng ở nơi đó nhìn theo cô, nhìn thêm một chút nữa, đột nhiên trên khóe miệng anh chợt có một ý cười vui vẻ.

Khi Hà Dĩ Kiệt quay ngược trở lại phòng bệnh thì đã thấy Thanh Thu và Tĩnh Tri ở đó, đi cùng bọn họ còn có cả nhóm người của Lưu Tô. Tối hôm qua anh không kịp báo cho mấy người bạn biết chuyện Nặc Nặc sinh bệnh phát sốt. Có lẽ do sáng sớm hôm nay lúc thức dậy anh mới gọi điện thoại cho Thiệu Đình, cho nên tất cả mọi người đều sợ hãi, không một ai còn chú ý đến chuyện ăn uống điểm tâm nữa, tất cả liền chạy ngay đến bệnh viện luôn. Tĩnh Tri lại càng giận dữ hung hăng hơn, cô dồn cho Hà Dĩ Kiệt một trận, trách anh tại sao không chịu thông báo cho mọi người sớm hơn một chút, để bọn họ sẽ thay phiên nhau ở trong bệnh viện chăm sóc cho Nặc Nặc có phải là tốt hơn không!

Hà Dĩ Kiệt chỉ khẽ cười cười, anh để mặc cho Tĩnh Tri trút giận, thực sự anh cũng không chút tức giận với cô. Thanh Thu đã gọi bữa sáng ở bên ngoài, mọi người cùng nhau ăn bữa sáng ở ngay tại phòng bệnh. Bác sĩ lại đến đo nhiệt độ cơ thể cho Nặc Nặc, cô bé đã khôi phục lại rồi, sức khỏe cũng không tệ lắm, liền kê đơn thêm một số loại thuốc, dặn dò Hà Dĩ Kiệt trở về nhớ cho con gái uống. Bác sĩ còn dặn dò rất kỹ thời gian cho uống thuốc của từng loại thuốc một, anh nghe rất nghiêm túc, một chữ đều nhớ kỹ không sót câu nào. Tĩnh Tri đứng ở một bên, nhìn thấy anh ngẩng đầu biểu lộ sự chuyên chú lắng nghe thật sự, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút chua xót.

Nếu như Tư Tư còn sống, nếu như cô có thể nhìn thấy bộ dạng Hà Dĩ Kiệt thế này, thì có phải là tốt bao nhiêu không?

Thoáng cái, mọi việc đã được thu xếp xong xuôi liền chuẩn bị cho Nặc Nặc xuất viện. Khi mọi người chuẩn bị lên xe thì Thẩm Bắc Thành cũng vừa vặn chạy đến, trông anh đầy mệt mỏi, gió bụi, trên người anh vẫn còn phả ra mùi rượu nồng nặc, sắc mặt thoáng nhìn cũng thấy tiều tụy không chịu nổi, hiển nhiên là anh đã trải qua một đêm qua không ngủ, nhưng không biết là do anh đắm chìm ở trong hương thơm quyến rũ, hay là vì bận xã giao...

Sau khi anh đi lướt qua bên cạnh Thanh Thu, Thanh Thu có vẻ hơi né tránh anh một chút, thái độ rất rõ ràng, cái mũi nhỏ thoáng cái liền hơi nhăn nhăn lại một chút. Thẩm Bắc Thành sực nhớ ra, tính cô vốn luôn thích sạch sẽ, bước chân của anh không khỏi thoáng dừng lại, trên mặt liền mơ hồ hiện lên vẻ bối rối.

Buổi tối hôm qua, vì chuyện khởi công xây dựng làng du lịch, ông chủ góp vốn phía bên đối tác gần như rót rượu không ngừng, chỉ muốn chuốc cho anh gục xuống mới hả dạ. Anh mới ngủ còn chưa đến hai giờ, nhưng vừa nhận được điện thoại của Mạnh Thiệu Đình, anh liền vội vã chạy đến luôn, ngay cả quần áo cũng không kịp thay ra...

Thẩm Bắc Thành không khỏi có chút ngượng ngùng. Sớm biết đến đây phải nhìn thấy sắc mặt của cô như vậy, chẳng thà anh cứ tiếp tục ngủ không đến nơi này nữa cho xong...

Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy như thế, liền lên tiếng để giảng hòa, anh gọi Thẩm Bắc Thành ra một chỗ để nói chuyện riêng. Thẩm Bắc Thành thấy có bậc thang đi xuống, đáp ứng luôn, nhanh chóng tranh thủ thời gian đi ra chỗ khác nói chuyện với bạn mình. Trước khi đi anh vẫn không sao kìm chế được, liền thoáng liếc mắt về phía Thanh Thu, đã thấy khóe môi của cô dường như có chút hơi cong lên. Lúc này trong lòng của anh đột nhiên giống như có làn gió xuân vừa thổi qua một cánh đồng hoa đang nở rộ, mang đến một mùi hương thơm sực nức.

Mọi người đều tự đón xe rời khỏi bệnh viện, chuyện không đề cập tới nữa.

Mạnh Thiệu Đình và Tĩnh Tri nghiễm nhiên đã là một đôi tình nhân mẫu mực. Cố Lưu Tô và Lục Phóng vẫn như cũ, một người thì tính nóng như lửa, còn người kia thì lại cực kỳ thâm trầm. Còn lại vài ngày vui chơi, mọi người đều hết sức vui vẻ để xem kịch hay đang diễn ra giữa Thẩm Bắc Thành và Thanh Thu.

Theo như cách dùng từ của Cố Lưu Tô vẫn thường hay nói, đó chính là, cách ăn mặc của Thẩm Bắc Thành dường như rất giống cá Khổng Tước, chỉ thiếu mỗi điều là anh không khoe khoang, mở bình ở trước mặt Thanh Thu mà thôi. Nhưng kết quả là người ta vẫn không thèm liếc nhìn anh lấy một chút!

Hành trình đi Tam Á chấm dứt, công ty của Thẩm Bắc Thành có chuyện khẩn cấp cần phải xử lý, bất đắc dĩ anh phải lên máy bay sớm để trở về thành phố A trước một ngày. Trước khi đi, anh đã hẹn với Thanh Thu cùng đi ăn cơm, ai ngờ người bạn trai mới nhậm chức của Thanh Thu từ Pennsylvania đã cố ý bay trở về để gặp cô. Thanh Thu quyết định gạt bỏ cuộc hẹn gặp với Thẩm Bắc Thành, cô đã đi suốt cả buổi tối hôm đó không trở về. Theo như lời nói bát quái của nữ vương Cố Lưu Tô, Thẩm Bắc Thành giống hệt như một cậu bé, anh đã vác cái bộ mặt siêu cấp khó coi đó bước lên máy bay. Loại sắc mặt thế này, có thể mang ra để so với Lục Phóng nhà cô thời điểm một năm trước đây, khi bắt gặp cô và Đoàn Phi Tà có nụ hôn môi như hư như thực, sắc mặt của Lục Phóng thúi như bị rơi vào trong hố rác!

Giữa lúc đoàn người đang chuẩn bị trở về thành phố A, vào buổi tối trước hôm khởi hành, đột nhiên lại xảy ra một chuyện, nói lớn thì cũng không phải là lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không phải là nhỏ.

Đó là chuyện của Nặc Nặc và Cận Tư Tư, thiên kim tiểu thư nhà họ Cận, đột nhiên xuất hiện ngang trời vào cái ngày Nặc Nặc bị sốt cao. Vừa nghe thấy nói mình phải về nhà, sống chết thế nào Nặc Nặc cũng nhất định đòi ba ba phải cho mình đi theo về thành phố A bằng được. Cô bé khóc đến kinh thiên động địa, không có cách nào cứu vãn nổi. Hà Dĩ Kiệt lo lắng cho con gái đến phát sốt phát rét cả người. Anh dỗ dành mãi đến quá nửa buổi tối mà Nặc Nặc vẫn chịu không ngừng khóc. Tới cuối cùng không còn cách nào khác, anh đành phải tự mình đi tìm Tư Tư, chân thành mời cô về thành phố A để làm bạn với Nặc Nặc một thời gian ngắn, cũng đề xuất luôn mức lương thù lao sẽ trả cho cô với giá trên trời.

Trong lòng Tư Tư cũng cảm thấy có chút mâu thuẫn. Một mặt cô không nỡ bỏ lại Nặc Nặc, nhưng mặt khác lại cảm thấy mình vốn dĩ có thể trôi qua một cuộc sống tự do tự tại, nhưng bây giờ lại phải cột vào cùng một chỗ cùng với đứa bé kia, làm một người bảo mẫu hư hư thực thực, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút gì đó không thích thú lắm.

Nhưng thái độ của Hà Dĩ Kiệt lại cực kỳ chân thành khẩn thiết, cô không có cách nảo cự tuyệt thẳng thừng được, hơn nữa lại có Nặc Nặc đi cùng, cô bé cứ gắt gao quấn quít lấy cô không rời. Tư Tư bị tiếng khóc của cô bé làm cho mềm lòng, cũng không nghĩ ngợi gì thêm nữa liền nhận lời đồng ý với Hà Dĩ Kiệt.

Sau khi Cận Trường Sinh biết được chuyện này, anh chỉ trầm mặc một hồi, nhưng cũng vẫn không tỏ ý tán thành hay phản đối gì hết, mà chỉ nhất định từ chối khoản thù lao mà Hà Dĩ Kiệt đã đưa ra. Đứa trẻ của nhà họ Cận xưa nay vẫn không đến mức phải sử dụng đến khoản lợi nhuận từ thu nhập ở bên ngoài.

Bởi vậy, đoàn người lúc trở về đã có thêm một người nữa. Tĩnh Tri và Thiệu Đình mang theo Khả Khả, Lục Phóng và Lưu Tô mang theo Lục Hải Không trở về thành phố A. Còn Hà Dĩ Kiệt lại mang theo Nặc Nặc và Tư Tư chuyển máy bay đi Hàng Châu. Trước khi anh đến Tam Á, đã sớm thu xếp mua được một căn phòng ở Hàng Châu. Sau khi thu xếp cho hai người vào ở trong nhà ổn thỏa, anh lại đi suốt đêm trở về thành phố A.

Chuyện với Đỗ Phương Phương anh vẫn chưa giải quyết xong xuôi, anh không thể không chút buồn phiền mà ở nhà cùng với Nặc Nặc ở Hàng Châu được.

Xe về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm rồi, nhưng trong biệt thự đèn điện vẫn còn đang bật sáng rực trời. Anh biết rất rõ hàng ngày Đỗ Phương Phương đều luôn chờ đợi anh trở về nhà. Tuy nhiên, từ sau cái ngày anh và nhà họ Đỗ có chuyện ầm ĩ, sau đó quay lưng lại với nhau, anh cũng đã không hề bước chân trở lại cái nhà này lần nào nữa, nhưng Đỗ Phương Phương lại vẫn cứ cố chấp chờ đợi anh.

Khi Hà Dĩ Kiệt đang cho xe dừng lại ở bên ngoài vườn của khu biệt thự, Đỗ Phương Phương mừng rỡ gần như phát điên lên rồi, mặc kệ như thế nào, chỉ cần anh còn chịu trở về nơi đây, còn chịu gặp gỡ với cô, ít nhất cũng đã nói lên giữa bọn họ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển được.

Hà Dĩ Kiệt bước vào bên trong phòng khách, nhưng anh vẫn không hề liếc nhìn Đỗ Phương Phương đang chạy ra đón mình, dù chỉ một cái. Trái tim của Đỗ Phương Phương có chút trĩu nặng xuống, nhưng cô vẫn như cũ, kiên trì bước theo anh đi vào. Anh đã ngồi xuống ở trên ghế sa lon, chỉ có điều trên gương mặt của anh, trước sau như một, vẫn luôn biểu lộ sắc thái âm trầm lạnh như băng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.