Cô bé chỉ chỉ ngón tay về một căn phòng hướng ra biển ở cách đó không xa, cất giọng nói non nớt trong veo nói với Tư Tư: “Dì ơi, tên của cháu là Nặc Nặc, dì có thể đến tìm Nặc Nặc để chơi được không?”
Tư Tư nhìn về hướng khách sạn theo tay cô bé đang chỉ, thấy đó cũng chính là theo cũng mà mình đang ở, cô không khỏi cảm thấy tràn đầy duyên phận, lập tức gật đầu đồng ý: “Ừ, được rồi, dì sẽ đến tìm Nặc Nặc chơi.”
Nặc Nặc hài lòng vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, vừa vẫy tay chào tạm biệt Tư Tư, sau đó đi về bên cạnh Hà Dĩ Kiệt. Cô bé bổ nhào vào trong ngực của ba ba, thì thầm nói chuyện với Hà Dĩ Kiệt không ngừng. Hà Dĩ Kiệt chăm chú nhìn con gái đầy yêu thương, cười tinh tế. Tư Tư nhìn nụ cười của anh, vẻ ấm áp và đầy cưng chiều như vậy, thực sự cả đời này cô cũng chưa từng thấy bao giờ, trong lòng cô không khỏi sinh ra cảm giác hoài cảm không nói nên lời. Cô là một người không cha không mẹ, may được Trường Sinh nhặt về, cũng không biết trên đời này, đã từng bao giờ có người nào cũng cười với cô như vậy hay không!
Nghĩ tới đây, bất giác nơi đáy lòng cô chợt nảy sinh vài phần chua xót. Tư Tư ngồi trên mặt ghế ở bãi cát, cúi đầu, môi hơi mím lại. Hà Dĩ Kiệt xoay người định đi, giây phút này không hiểu sao, theo bản năng anh lại thoáng liếc nhìn về phía Tư Tư đang ngồi. Những biểu lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161664/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.