Tĩnh Tri đã đặt trước mấy phòng hướng ra biển ở khách sạn Hilton cho mọi người rồi, vì thế khi xuống máy bay, đoàn người liền đi thẳng đến khách sạn Hilton, còn Thẩm Bắc Thành sau khi chào tạm biệt mọi người xong, cũng lập tức đi lên ô-tô để đến làng du lịch hiện đang còn đang xây dựng dở dang kia. Khi chuẩn bị lên xe, ánh mắt của anh xẹt qua phía Thanh Thu, anh nhìn thấy cô đứng ở phía xa xa, vẻ mặt bình thản. Thanh Thu thấy anh nhìn lại, cô chỉ lễ độ cười đáp lại khiến anh nơi sâu thẳm trong lòng anh không khỏi có chút dao động, nhưng ánh mắt anh lại trở nên có chút ảm đạm, anh xoay người lên xe. Xe chạy nhanh đi ra bên ngoài, mãi một lúc lâu sau, anh vẫn còn ngoái đầu lại để nhìn, nhưng bóng hình xinh đẹp kia đã sớm bị xóa nhòa, không còn nhìn thấy đâu nữa.
**************************************
Tư Tư đeo chiếc kính che nắng thật to, chỉ để lộ ra cái miệng nhỏ nhắn hồng hào hơi hé mở. Cô nằm ở dưới cái ô che nắng, bộ bikini màu đỏ rực như muốn làm nổi bật những đường cong trên thân hình của cô, chỉ là bên cạnh cái eo nhỏ của cô vẫn còn một vết sẹo mờ mờ. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn Vết sẹo màu hồng nhạt như ẩn như hiện, lộ ra trên làn da trắng như tuyết của cô.
Gió biển thổi qua khiến cô thấy buồn ngủ. Trường Sinh vẫn còn đang bơi lội ở trong biển, thỉnh thoảng lại có một vài cô gái mặc bikini nóng bỏng bơi đến gần anh, nhưng Trường Sinh vẫn không hề để ý tới, dần dần bơi về hướng chỗ nước sâu. Càng ra phía xa, lại càng ít người hơn, nhưng được thả mình trong tại trong làn nước biển xanh thẳm, yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ được tiếng gió thổi sóng biển dào dạt, lại càng cảm thấy thích thú vô cùng. Trường Sinh quay người lại, cánh tay dài bổ vào trong làn nước biển màu lam làm, lúc nhô lên, lúc ngụp xuống làm tóe lên những giọt nước mượt mà như ngọc trai. Giữa lúc đó, anh chợt nhìn thấy ngay bên cạnh mình, cách đó không xa cũng có một người đàn ông, thân hình cao to tuấn tú, tráng kiện và linh hoạt, rất giống một chú cá kiếm đang ngụp lặn trong nước, nhất thờianh bỗng nổi lên lòng háo thắng, động tác nhanh hơn quyết đuổi theo...
Người đàn ông kia mang theo kính không thấm nước, nghiêng mặt liếc nhìn anh một cái, khóe môi hơi nhếch lên, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn giơ cánh tay có bắp thịt rắn chắc, động tác quạt nước càng mạnh mẽ và mà mau lẹ hơn. Nhất thời hai người cùng lúc bơi tiến về phía trước, có lúc Trường Sinh bơi vượt lên phía trước, có lúc Trường Sinh lại bị rớt lại ở phía sau, cho đến lúc lên đến sát bờ biển thì cả hai người đã đồng thời cùng cập bờ một lúc.
Cận Trường Sinh há miệng thở gấp tháo chiếc kính bơi đang đeo ra, đúng lúc anh định mở miệng, thì thấy người nọ cũng đang tháo chiếc kính bơi không thấm nước ra, dần dần hé lộ ra một dung mạo anh tuấn, khí thế bức người. Trường Sinh liền giật mình, nhưng một lát sau lại cười thoải mái, vươn tay ra: “Hà tiên sinh, ngài khỏe chứ!”
Hà Dĩ Kiệt hơi nâng cằm nhìn anh, trên mái tóc đen những giọt nước biển tròn như ngọc đang nhỏ xuống. Từ phía này có thể nhìn thấy một bên gương mặt của anh, do phơi nắng nên nước da trở thành màu đồng cổ, càng làm tăng thêm vẻ cường tráng như nam tử hán của anh. Trong khoảnh khắc anh vươn tay ra, cầm lây bàn tay ở trước mặt mình, chỉ đụng chạm ngắn ngủi liền lập tức buông ra, giọng nói nhẹ nhàng: “Cận Trường Sinh, từ khi chúng ta chia tay đến giờ, cậu vẫn khỏe chứ?”
“Hà tiên sinh từ khi chia tay đến giờ ngài cũng vẫn khỏe chứ, gần đây mọi việc vẫn tốt chứ?” Cận Trường Sinh mỉm cười, thu tay lại.
Ánh mắt bé nhỏ đang nghiêng ngả đuổi theo quả bóng da đang lăn ở phía trước, khóe môi của anh đột nhiên hơi mỉm cười. Cận Trường Sinh theo ánh mắt của anh nhìn về phía bên đó, đột nhiên sững sờ, cô gái nhỏ trắng trẻo bụ bẫm tròn trịa kia...đang chạy đuổi theo quả bóng da lăn về hướng Tư Tư đang nằm bên cạnh cái ô che nắng...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]