Chương trước
Chương sau
Hà Dĩ Kiệt sớm đã dặn dò thư ký Triệu đi chọn bảo mẫu, bởi vậy buổi tối trở về khi nhìn thấy chị Lâm, cũng không có cảm giác kinh ngạc. Anh thờ ơ lạnh nhạt một hồi, thấy chị chân tay nhanh nhẹn, bản thân cũng khá gọn gàng sạch sẽ, thoạt nhìn hình như Nặc Nặc cũng rất thích chị, cho nên cũng quyết định thu nhận chị. Trái tim con trẻ vốn cực kỳ trong sáng và đơn thuần, ai đối xử tốt, ai đối xử không tốt với bé, bé đều có thể nhận ra được rất rõ ràng, ai thực lòng thương yêu, ai chỉ qua loa với bé, bé cũng nhận biết được ngay, rất chính xác.

Hà Dĩ Kiệt vốn là người đàn ông kiêu ngạo và tự phụ, anh cũng giống như tất cả mọi người đàn ông khác khắp trong thiên hạ, đều cho rằng mình không có gì là không làm được, có thể khống chế được toàn cục. Mặc dù lúc trước trong lòng anh bắt đầu có sự hoài nghi, hình như thư ký Triệu và Đỗ Phương Phương đã cấu kết với nhau làm chuyện gì đó. d∞đ∞l∞q∞đ Nhưng anh lại không ngờ rằng thư ký Triệu lại dám giở trò đùa giỡn ở ngay dưới chính mí mắt của mình, dám dùng thủ đoạn tung tin vịt để đùa giỡn anh, huống chi, thư ký Triệu còn biết rất rõ con gái Nặc Nặc chính là đối tượng mà anh luôn yêu thương, nhớ nhung nhất.

Thư ký Triệu đã đi theo anh lâu như vậy, giờ đây đã có thể phân biệt được rất rõ cái gì nhẹ cái gì nặng, thêm nữa với tình hình hiện nay, cậu ta còn muốn đi ra nước ngoài thật không? Anh nắm chặt cậu ta ở trong lòng bàn tay không rời khỏi cậu ta một ngày, mà còn không biết cậu ta đã trở mình, đã gây ra những trận sóng cồn gì nữa là!

Nhưng mặc dù trong nội tâm nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn đối xử với cậu ta như cũ, có lẽ là bởi vì lúc này anh muốn để người kia ở lại bên cạnh Nặc Nặc mà lặng lẽ quan sát.

Đợi sau khi chị Lâm tắm rửa cho Nặc Nặc xong, mang ra ngoài, Hà Dĩ Kiệt mà bắt đầu hỏi thăm xem vì sao cô bảo mẫu nhỏ tới đây lúc trước, giờ lại không làm ở đây nữa. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn  Anh đứng bên cạnh vừa ôm Nặc Nặc để chị lau tóc cho con gái, vừa hỏi han vừa cầm thuốc mỡ cho chị Lâm.

Chị Lâm cũng có chút do dự, mấy lần há miệng ra rồi nhưng lại không sao mở miệng để nói nổi, bộ dạng đầy vẻ khó xử. Dù sao chị cũng là người vừa mới tới, nói những lời không hay về người làm trước mình, người khác nghe thấy dù như thế nào cũng sẽ có cảm giác rằng chị đã kín đáo dụng tâm. 

Ai ngờ Nặc Nặc vừa nghe thấy anh hỏi chuyện của cô bảo mẫu nhỏ kia, liền nhớ đến chuyện xảy ra lúc giữa trưa, lập tức ê a kêu gào mách với anh, còn giơ chiếc cằm nhỏ lên, chỉ vào vết bầm đỏ trên cái cằm béo mập  của mình cho anh xem. Ban ngày chị Lâm đã bôi thuốc cho cô bé rồi, dấu đỏ đã bị mờ đi rất nhiều gần như không nhìn thấy gì nữa, nhưng nét mặt của Hà Dĩ Kiệt lại lập tức trở nên âm trầm. Ánh mắt của anh tựa như một lưỡi kiếm sắc bén lướt nhìn qua dấu đỏ trên mặt Nặc Nặc, lửa giận trong lòng cũng đã cuồn cuộn bùng lên.

Chị Lâm ở một bên tinh tế nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của anh, đáy lòng không khỏi bồn chồn, chỉ là một dấu vết nho nhỏ mờ nhạt như vậy, mà bộ dáng của anh đã tức giận thành thế kia, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn  nếu như chị đối xử với Nặc Nặc...

Chợt nhớ ra trước khi đến đây, Đỗ Phương Phương đã nhắn nhủ với chị mấy câu, tuy cô ta cũng không bảo chị hạ độc thủ đối với Nặc Nặc, không giết chết hoặc là tìm cách hủy hoại cô bé, dù sao trọng tâm của cô ta bây giờ không phải ở trên người Nặc Nặc, mà ở chỗ phải làm thế nào để cho Hà Dĩ Kiệt chết tâm với Văn Tương Tư, để anh trở về bên cô ta. Huống chi Phương Phương cũng không phải là người ngốc nghếch, nếu cô thực sự giết chết Nặc Nặc, cô nhận định chắc chắn rằng, chuyện của cô và Hà Dĩ Kiệt coi như là xong rồi. Ngay chính cả ông ngoại và ba mẹ cô, phỏng chừng cũng sẽ không đứng về phía bên cô, nhưng làm sao cô có thể nuốt cơn tức này xuống dưới được chứ?

Tương Tư đã đưa con bé ăn mày kia tới đây để hưởng phúc, đã chiếm đoạt hết cả trái tim của Dĩ Kiệt, chiêu này của cô ta thật sự là quá độc. Tương Tư đã dùng cái con bé con quê mùa kia để làm cho Dĩ Kiệt không thể nào có thể quên được cô ta, mưu kế của người phụ nữ này thật sự sâu đến không thể lường được!

Dựa vào cái gì mà Tương Tư lại được tiện nghi như vậy chứ? Cô ta đã làm cho cô không được thoải mái, vậy thì Đỗ Phương Phương cô sẽ gây khó dễ với con gái của cô ta. Con bé còn nhỏ như vậy, đến nói cũng còn chưa sõi, có rất nhiều biện pháp để cô có thể lăn qua lăn lại con bé. Dù con bé có bị lăn qua lăn lại như vậy nhưng nó lại không thể nói ra được, chẳng phải sẽ làm cho trái tim của Đỗ Phương Phương cô thấy cực kỳ vui vẻ hay sao?

Chị Lâm chỉ là một người họ hàng xa, dựa vào nhà họ Đỗ để có cơm ăn, Phương Phương nói một chị ta sẽ không dám nói hai, cái chủ yếu chính là chị ta là một người nói gì nghe nấy, vô điều kiện.

Chị Lâm ở bên cạnh tròng mắt vẫn còn đang quay tròn miên man suy nghĩ, Hà Dĩ Kiệt liền đã nghiêm nghị cắt đứt sự trầm tư của chị: "Vậy rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Vết thương trên cằm Nặc Nặc là do ai gây ra?"

Chị Lâm còn đang do dự, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm dọa người của anh, cũng không dám giấu diếm, vội vàng nói ra: "Hôm nay khi thư ký Triệu dẫn tôi tới, vừa vặn nghe thấy tiếng Nặc Nặc đang khóc, hóa ra... hóa ra là cô bảo mẫu trẻ kia đã véo cái cằm của Nặc Nặc bị thương..."

Hà Dĩ Kiệt không đợi chị nói xong đã đưa tay cắt ngang lời của chị Lâm: "Cô ấy vẫn luôn làm rất tốt, cũng rất thương Nặc Nặc, Nặc Nặc và cô ấy sống với nhau vô cùng tốt, cô đừng có mang những lời nói dối trá như vậy để lừa gạt tôi, nói thật đi!"

Chị Lâm liền quýnh quáng, chỉ tay lên trời thề bồi biện giải cho mình, nhưng Hà Dĩ Kiệt hoàn toàn không chút tin tưởng vào lời của chị đã nói, cầm  điện thoại gọi cho thư ký Triệu.

Chị Lâm đứng ở bên cạnh, vành mắt nhanh chóng đã đỏ hoe. Thoạt nhìn chị cũng đã có tuổi, mặt mũi lại hiền lành đôn hậu thiện lương, bộ dạng bị Hà Dĩ Kiệt anh hù dọa, trong bụng đang đầy uất ức như thế, huống chi lí do mà chị đã nói ra cũng giống hệt như thư ký Triệu đã nói. Không có cách nào để lý giải chuyện một người bảo mẫu nhỏ nhoi như vậy lại có thể thần thông quảng đại đến mức có thể mua chuộc được thư ký thân cận của anh... Hà Dĩ Kiệt cúp điện thoại, không khỏi có chút bực bội nhưng lại không nói ra được. Lại là người bên cạnh, lại là người bên cạnh anh, từ phía sau lưng đã đâm cho anh một nhát dao chí mạng!

Hóa ra chung quy mọi việc lại là do người bảo mẫu trẻ tuổi luôn nhút nhát e lệ kia gây ra!

Cô ta dám ra tay đối với Nặc Nặc, cô ta lại dám ra tay đối với hòn ngọc quý trên tay anh hay sao? Ngay cả nói năng với Nặc Nặc anh cũng còn phải nhẹ giọng, chỉ sợ làm con gái sợ hãi, vậy mà cô ta lại to gan dám làm Nặc Nặc bị thương!

Anh nghĩ đến đây lại không tự kiềm chế nổi, lập tức liên tưởng đến con người của thư ký Triệu. Những ngày qua cậu ta luôn có những hành vi quái dị, lại đột nhiên đưa ra ý định muốn ra nước ngoài. Sự nghiệp chính trị của cậu ta đang trong giai đoạn thăng tiến như thế, anh lại vừa mới đề bạt cậu ta xong, không có lý do nào giải thích cho chuyện đang trong thời điểm quan trọng thế này lại muốn ra đi. Lý do duy nhất bây giờ chính là cậu ta đã phạm phải một sai lầm lớn nên mới chuẩn bị chuồn đi!

Sắc mặt Hà Dĩ Kiệt âm trầm như mưa to trên mặt biển, sóng ngầm cuồn cuộn mãnh liệt. Lúc trước thư ký Triệu đã có sự cấu kết với Đỗ Phương Phương, vậy thì chuyện của Nặc Nặc, cậu ta biết lại sẽ không nói cho Đỗ Phương Phương biết hay sao? Nghĩ tiếp đến đoạn này, Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm thấy dường như anh đã bị đạp đến tận cùng giới hạn của bản thân. Nặc Nặc của anh, anh cho rằng mang theo con gái bên người thì sẽ có thể bảo vệ con được chu toàn, nhưng không ngờ, ở ngay dưới mí mắt của anh, con gái anh lại bị xảy ra chuyện như thế. Hà Dĩ Kiệt, mày có muốn người chí thân của mày chỉ vì cái tính tự phụ kia mà trở thành một người cô đơn hay không?

Anh càng nghĩ càng thấy giận, càng nghĩ càng thêm hận. Cô bảo mẫu trẻ kia cũng là người do thư ký Triệu tìm đến, hiện tại tư tưởng của cậu ta đã vượt quá giới hạn rồi. Một con người không đứng đắn như vậy không điều tra cho rõ ràng đã vội sắp xếp ở bên cạnh Nặc Nặc. Còn cả chị Lâm này nữa, nói không chừng cũng không được thỏa đáng! Hà Dĩ Kiệt mím chặt môi, mặt mày lạnh ngắt, không hề nhúc nhích. Vẻ mặt của anh lẫn bộ dáng của anh trong giờ phút này đã làm cho Nặc Nặc sợ hãi. Đứa trẻ nhỏ xíu co rúm lại ở trên giường, níu lấy góc chăn khóc ô ô, nhưng lại không dám khóc to, cứ nghẹn ngào mãi làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên...

Hà Dĩ Kiệt cố kiềm chế lại mọi suy nghĩ trong đầu lẫn cơn giận đang đang cuồn cuộn trong đáy lòng. Anh ôm lấy Nặc Nặc vội vã dịu dàng dỗ dành, trong lòng lại thầm hận mình ở trước mặt Nặc Nặc mà không biết thu lại cảm xúc, ngộ nhỡ làm Nặc Nặc sợ hãi, con gái anh sẽ không muốn gần gũi thân thiết với mình nữa thì biết làm sao bây giờ?

Quả nhiên lần này anh đã phải dỗ dành Nặc Nặc rất lâu, miễn cưỡng lắm cô bé mới ngừng được tiếng khóc. Hà Dĩ Kiệt tự mình thoa thuốc mỡ tiêu sưng lên vùng bị bầm đỏ cho con gái, vừa nhìn thấy vết đỏ kia, lửa giận trong anh lại càng không khỏi bốc lên cuồn cuộn thêm nữa. Nhưng anh lại phải cố nén xuống vì sợ lại hù dọa khiến Nặc Nặc bị sợ hãi. Nặc Nặc ở trong ngực anh nũng nịu rất lâu mới ngủ thiếp đi, nhưng vẫn còn khóc thút tha thút thít. Không biết có phải là do chưa được ở bên cạnh mẹ hay không mà cô bé giống như đặc biệt cảm thấy không được an toàn. Buổi tối luôn bị gặp ác mộng, lúc ngủ nhất định phải được anh ôm vào trong ngực, sau đó cô bé phải nắm lấy ngón cái của anh mới có thể ngủ được.

Mỗi lần Nặc Nặc ngủ, Hà Dĩ Kiệt đều ngồi lại rất lâu, anh ngây ngẩn nhìn gương mặt của con gái, anh nhớ Tư Tư, nhớ đến khó chịu, hận mình không thể chết để đi theo cô được. Nhưng khi nhìn thấy Nặc Nặc, anh lại không nỡ, nếu như không còn cha mẹ thì Nặc Nặc biết làm sao bây giờ?

Anh biết rõ có thể dựa vào Thiệu Đình và Tĩnh Tri hoặc là ngay cả Bắc Thành nữa, bọn hộ đều có thể đối xử với Nặc Nặc rất tốt, sẽ coi Nặc Nặc như con đẻ của mình. Nhưng dù sao bọn họ vẫn là người ngoài, làm sao có thể bằng cha mẹ đẻ của Nặc Nặc được?

Trong lòng Hà Dĩ Kiệt thật chua xót, nghĩ đến Thiệu Đình đã xa cách được gần hai năm. Lại nghĩ trong khoảng thời gian này anh lại bận rất nhiều công việc, hơn nữa toàn là những chuyện rất gấp, anh không còn thời gian rảnh để chăm sóc cho Nặc Nặc nữa, không bằng anh mời vợ chồng bọn họ dẫn theo Khả Khả trở về nước một chuyến. Trước hết anh sẽ gửi Nặc Nặc nhờ vợ chồng bọn họ đưa theo bên mình. Con bé có bạn chơi chỉ lớn hơn một tuổi, sẽ không có những suy nghĩ cách xa nhiều lắm, như vậy sẽ tốt cho Nặc Nặc hơn. Mỗi lần trở về nhà, nhìn thấy Nặc Nặc ngồi chơi xếp hình hay chơi đồ hàng một mình ở trên sàn nhà, anh thấy đau lòng đến khó chịu. Con gái của anh, anh đã từng mơ ước sẽ mang đến cho con gái bảo bối của mình tất cả những gì tốt nhất, quý giá nhất trên thế giới này. Nhưng bởi vì công việc của anh lại quá bận rộn, không thể có được thời gian rảnh rỗi dành riêng cho con gái, để Nặc Nặc cũng được vui vẻ hạnh phúc như bao bạn nhỏ cùng lứa tuổi khác. Nếu anh còn tiếp tục như vậy nữa thì cô đã bị chết không rõ ràng, giờ đã nằm dưới đất rồi mà vẫn không được yên tâm. Như vậy chẳng phải là anh đã phụ lòng tin tưởng vô điều kiện của Tương Tư đối với anh hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.