Chương trước
Chương sau
"A, bây giờ cậu muốn ra nước ngoài làm việc, nhỡ sau này sự việc đó bị bại lộ, một mình tôi sẽ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm sao? Trong lúc tôi trở thành kẻ chết thay thì cậu lại đang ở nước ngoài phiêu diêu tự tại?"

Đỗ Phương Phương nghe được ý tứ của thư ký Triệu, không khỏi nhướng mày. Sau khi vững vàng bưng ly trà nhỏ uống một ngụm, cô ngẩng đầu nhìn qua anh, vừa cười mà như không cười, vừa nói.

Nghe Phương Phương nói, sắc mặt của thư ký Triệu chợt đỏ bừng, nhưng anh vẫn nỗ lực giải thích: "Phu nhân, tôi không có ý tứ này. Dù sao phu nhân và bộ trưởng cũng là vợ chồng son, Văn Tương Tư kia có là cái gì chứ? Bộ trưởng sẽ không vì một người phụ nữ khác mà gây chuyện khó dễ với phu nhân. Nhưng mà tôi thì khác, tôi chỉ là người ngoài bị dính vào chuyện này. Mà một khi tôi đã dính vào rồi, tất cả lỗi lầm đều đổ lên tôi. Phu nhân, xin ngài nể tình những việc tôi đã từng làm cho ngài mà giúp tôi lần này đi ạ."

Thư ký Triệu không thuyết phục được Hà Dĩ Kiệt dĩ nhiên sẽ tìm tới Đỗ Phương Phương. Trong lòng anh vẫn giữ nhận thức sai lầm kia, anh nghĩ - Đỗ Phương Phương lợi hại hơn Hà Dĩ Kiệt nhiều. Ở bên Hà Dĩ Kiệt anh không giải quyết được chuyện của mình, nếu theo Đỗ Phương Phương nhất định sẽ có thành công, hơn nữa, anh tình nguyện đắc tội Hà Dĩ Kiệt, chứ không thể đắc tội với Đỗ Phương Phương.

Nhà họ Đỗ thế lực lớn, ở trước mặt Đỗ lão tướng quân, Hà Dĩ Kiệt cũng phải giữ thái độ cung kính, đương nhiên anh cho rằng Đỗ Phương Phương lợi hại hơn Hà Dĩ Kiệt nhiều.

Đỗ Phương Phương đặt ly trà nhỏ xuống, đuôi lông mày không thèm nhếch lên: "Được, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ra nước ngoài mà thôi, cũng không phải là việc gì to tát. Nhưng việc này thành công rồi anh sẽ lấy gì để báo đáp tôi đây?"

Cô nói xong, ngẩng đầu lên cười: "Từ trước đến nay tôi là người không chịu thiệt thòi bao giờ. Tôi giúp anh, chính là vì muốn được báo đáp. Anh nói đi, mấy ngày hôm trước Dĩ Kiệt đang làm cái gì vậy, chuyện gì mà hai ngày hai đêm nay anh ấy không trở về nhà? Tôi gọi điện cho anh ấy hoặc là không chịu bắt máy hoặc là trực tiếp tắt đi, đến cuối cùng điện thoại vẫn luôn khóa máy không sao liên lạc được."

Thư ký Triệu chợt rùng mình một cái, cảm thấy người lạnh run. Người đàn bà này thật sự rất đáng sợ! Nhưng anh phải nói như thế nào bây giờ?  Làm sao có thể nói ra cô vừa gây ra chuyện gì, đến cuối cùng hại anh rước họa vào thân thì làm sao đây?

Bộ dáng của anh lúc này đã bị Đỗ Phương Phương quan sát kĩ càng. Cô dĩ nhiên hiểu được anh đang cảm kích.  Ánh mắt cô phát ra vẻ lạnh lẽo, trong lòng cô đã hiểu rõ ràng, Hà Dĩ Kiệt đang giấu diếm cô làm chuyện gì đó, giọng điệu liền trở nên lạnh lẽo.

"Tốt nhất là cậu nên hai năm rõ mười nói thật hết cho tôi biết đi, đừng có tính toán lừa gạt tôi dù chỉ một chữ, bằng không, nếu sau này tôi biết cậu đã gạt tôi, cho dù cậu có chạy đến Nam Phi, có trở thành tù trưởng của bộ lạc nào đi chăng nữa, tôi cũng có thể đến đó giết chết cậu!"

Cô chậm rãi đứng lên, ánh mắt âm độc và nguội lạnh, toàn thân thư ký Triệu đều phát run lên. Anh không thể nói, nhưng lại không dám không nói, sớm biết sai một bước để rồi rơi vào cục diện bị động như ngày hôm nay thì thà lúc trước anh liều mạng, có chết cũng không nói cho cô biết.

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã chậm rồi. Anh biết rõ, chính mình lúc này cho dù không nói gì, cũng không thể trốn thoát nổi, người phụ nữ này có rất nhiều thủ đoạn, cô ta có thể chỉnh anh đến chết!

Anh đã bán rẻ Hà Dĩ Kiệt một lần thì coi như đã không còn đường rút lui nữa rồi. Không bằng bây giờ nhờ vả Đỗ Phương Phương giúp mình tìm đường đi ra nước ngoài. Cho dù Hà Dĩ Kiệt đã có ý nâng đỡ cho anh, nhưng hiện tại anh cũng đang bị vướng mắc trong cục diện rối rắm thế này, nếu như sau này chuyện xảy ra thì đã ngoài tầm tay với của Hà Dĩ Kiệt, coi như cũng sẽ không dính dáng đến anh.

Lúc này trong lòng anh còn đang suy nghĩ lung tung, mà miệng cũng đã vọt nói ra: "Tôi cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Văn Tương Tư, nhưng đột nhiên cô ấy sai người mang đứa con gái tới giao cho bộ trưởng, khiến suốt hai ngày nay bộ trưởng Hà  vẫn luôn ở cùng một chỗ với đứa bé kia!"

"Đứa con gái!" Đỗ Phương Phương thoáng sửng sốt, một hồi lâu sau cô mới phản ứng lại được, cô tức giận tới mức toàn thân đều run rẩy, lông mày dựng ngược, trong mắt tràn ngập tức giận, một bước nhảy vọt tới trước mặt thư ký Triệu, vung ra một cái tát, nghiến răng nghiến lợi quát to: "Tại sao đến bây giờ cậu mới nói cho tôi biết? Đứa bé nào vậy? Văn Tương Tư có con sao? Đồ tiện nhân Văn Tương Tư kia đã mang thai con của Dĩ Kiệt ư? Tại sao tôi lại không biết?"

Thư ký Triệu bị Phương Phương tặng cho một cái bạt tai đến nổ đom đóm mắt, phải nỗ lực lắm anh mới có thể đứng vững được. Trong bụng anh tràn đầy uất ức nhưng vẫn phải mở miệng nói: "Phu nhân, thật sự phu nhân đã trách oan tôi rồi. Tôi cũng mới được biết sự tồn tại của đứa nhỏ này. Hơn nữa, tôi cũng không biết đó có phải là đứa trẻ của bộ trưởng Hà hay không. Nhưng mà đứa bé thực sự rất giống Văn Tương Tư, nhìn đáng yêu vô cùng, như được đổ ra cùng một khuôn mẫu vậy!"

Đỗ Phương Phương hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại vung ra một bạt tai nữa: "Cậu câm miệng lại cho tôi!"

Thư ký Triệu đã hứng trúng hai cái bạt tai, dù như thế nào cũng có chút tức giận: "Phu nhân, phu nhân hỏi thì tôi trả lời, hiện tại lại muốn tôi câm miệng, rốt cuộc phu nhân muốn như thế nào?"

Đỗ Phương Phương muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng lại cảm thấy có một cơn nóng giận vô cớ cứ cuộn lên trong bụng, chỉ muốn vọt thẳng ra bên ngoài. Cô ta không ngừng đi đi lại lại lượn quanh vài vòng, rồi sau đó quay lại chạy vội tới trước mặt thư ký Triệu, thoáng cái tóm cổ áo anh xách lên, vẻ mặt giận dữ chất vấn: "Hiện giờ đứa bé kia đang ở chỗ nào?”

Thư ký Triệu đã nói ra chuyện của Nặc Nặc, thì chuyện Hà Dĩ Kiệt đã giấu Nặc Nặc ở chỗ nào, cũng không còn là điều quan trọng nữa. Nói một nửa cũng là nói, nói toàn bộ cũng là nói, cho dù thế nào cũng chỉ có một kết quả duy nhất. Anh nghiến răng cắn môi một lúc rồi nói "Đang ở tại một căn phòng trọ mà bộ trưởng Hà đã thuê."

"Địa chỉ như thế nào?" Đỗ Phương Phương tức giận đến độ môi đã run rẩy. Thư ký Triệu lập tức báo cáo, thậm chí ngay cả chuyện Hà Dĩ Kiệt đã dặn dò mình đi tìm một người bảo mẫu có khả năng đảm đương được mọi chuyện đưa tới sống ở đó, kể ra hết với Phương Phương.

Đỗ Phương Phương đuổi thư ký Triệu về, một mình ngồi trên ghế sa lon trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cô thực sự không sao nuốt nổi cơn tức này. Đồ đàn bà thối tha kia, Phương Phương đã nghĩ rồi, cô sẽ không thể bỏ qua chuyện này. Tương Tư đã tuân thủ lời hứa, sẽ không có quan hệ không rõ ràng với Hà Dĩ Kiệt nữa, nhưng cô ta lại đưa con gái của mình tới ở bên Hà Dĩ Kiệt. Văn Tương Tư, chiêu này của cô thật sự là rất thâm hiểm!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.