Cũng tựa như anh vậy, căn bản không thể biết được, tuyệt đối không thể đoán được, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được, Tương Tư của anh đã chết rồi...
Thím Phúc nằm ở trên giường, nghe thấy tiếng động của anh đang đi tới. Từ trên giường, thím ngoái cổ lại một cách vất vả để nhìn về phía anh. Đáy mắt của bà chợt hơi sáng lên, nhưng rất nhanh chóng lướt qua anh nhìn ra phía ngoài, xem thử phía sau của anh có người nào khác không. Nặc Nặc không được đi cùng anh đến nơi này, thím thu lại ánh mắt có chút thất vọng, hình như có tiếng thở dài khe khẽ thoát ra...
Hà Dĩ Kiệt tựa như một con rối bằng gỗ đã được người ta dùng dây để điều khiển, cứ bước đi từng bước một, nhìn rất máy móc, đi đến bên cạnh giường của thím Phúc.
Anh đứng ở bên cạnh giường, chậm rãi khom hai đầu gối quỳ xuống.
Từ hai tròng mắt của thím Phúc đột nhiên trào ra dòng nước mắt đục ngầu, nỗi đau đớn nồng đậm đọng lại nơi hốc mắt...
"Nặc Nặc có khỏe không?" Bà cố hết sức để hỏi anh, quay đầu lại nhìn vào ánh mắt của anh. Thím nhìn thấy rất rõ, thật sâu trong đôi mắt của anh là sự chán nản và rã rời đến tuyệt vọng.
Hà Dĩ Kiệt nặng nề gật đầu, trong đôi mắt không che dấu nổi sự yêu thương dịu dàng và cưng chiều: "Nặc Nặc rất ngoan, vừa biết nghe lời lại vừa đáng yêu vô cùng, tôi chưa từng thấy một đứa trẻ nào cùng độ tuổi con bé lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161583/chuong-67-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.