Nhưng con có thể yên tâm được sao? Cậu ấy đã là chồng của người khác, làm sao phu nhân của cậu ấy có thể chấp nhận con gái của con được chứ? Tư Tư ngốc nghếch, chuyện cho tới bây giờ, làm sao con vẫn chưa mở mắt ra như thế, tại sao con vẫn không bỏ xuống được vậy?
Con chỉ nghĩ đến chuyện cậu ấy là ba ba của Nặc Nặc. Đã bao giờ con từng nghĩ đến cậu ấy đã lập gia đình với người khác rồi không? Có lẽ nói đúng hơn, Tư Tư đến bây giờ con vẫn không thể cam lòng, không thể cam lòng buông tay với người đàn ông kia, con không mong muốn cậu ta được sống an ổn nửa đời còn lại, đúng không Tư Tư?
Thím Phúc giật mình đứng lặng ở trước giường. Lúc này Tương Tư đã lại lâm vào trạng thái hôn mê. Từ lúc ở bệnh viện trở về, thím Phúc đã từng khuyên cô lấy số tiền mà người đàn ông kia đã cho cô, chuyển đến một bệnh viện lớn, tìm gặp chuyên gia, không chừng còn chưa đến mức không cứu chữa được... Nhưng cô vẫn luôn không chịu, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com có nóng nảy hỏi lần nữa, cũng luôn chỉ có một câu nói kia: “Con đã đồng ý với người ta, sẽ không bao giờ có bất kỳ một chút liên quan nào với anh ấy nữa.”
Thím Phúc không biết rốt cuộc lúc trước đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng Tương Tư đã có tính toán cả rồi. Ngày đó tại thành phố C, Đỗ Phương Phương đồng ý cho cô về nhà một lần, còn cô cũng đã đồng ý với Đỗ Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161562/chuong-62-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.