Từ trong giấc ngủ mê man Tương Tư tỉnh lại, nhưng cô lại ho kịch liệt, phải vuốt ngực một hồi lâu, gắng gượng lắm mới mở mắt ra được. Cô mệt mỏi nhìn vào con gái, cười yếu ớt: "Nặc Nặc, gì thế con?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của Nặc Nặc liền cười toe toét nhìn cực kỳ đáng yêu, cô bé chu cái miệng xinh xinh mới mọc tám chiếc răng nói với mẹ: "Ăn cơm cơm... Ăn cơm cơm..."
Tương Tư lại bật cười, cô che miệng nghiêng mặt tránh ra khỏi phía Nặc Nặc kịch liệt ho khan một hồi, sau đó mới nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nặc Nặc: "Nặc Nặc ngoan, con ăn cơm trước với bà nội nhé, mẹ nằm thêm một lát nữa, được không?"
Nặc Nặc nhìn sang cô, chớp chớp đôi mắt, nước mắt đã vòng quanh trong tròng mắt của bé. Bé nắm tay Tương Tư thật chặt, dường như sợ rằng nếu bé buông lỏng tay mẹ ra, mẹ sẽ biến mất luôn vậy.
Tương Tư đau lòng khôn xiết, nhưng cô đã không còn một chút xíu sức lực nào, ngay cả muốn ngồi dậy thôi cũng không đủ sức nữa. Cô chỉ có thể đưa tay lên run rẩy vuốt ve chỏm đầu của Nặc Nặc, cố nén sự đau nhức ngứa rát trong cổ họng, thở gấp, nói đứt quãng: "Có phải là Nặc Nặc không nghe lời mẹ bảo không? Mẹ sắp tức giận rồi... mẹ tức giận, tức giận... Sẽ không ngồi dậy ôm Nặc Nặc nữa..."
Nhất Nặc vừa nghe thấy mẹ nói vậy, lập tức òa lên khóc. Cô bé càng nắm chặt lấy tay Tương Tư không buông, khóc đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161558/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.