Tương Tư hôn nhẹ con gái, Nhất Nặc vui mừng cười khanh khách, bàn tay nhỏ bé bưng lấy mặt của cô, hôn một cái lên trên mặt cô, miệng kêu"uơ", quết cả nước miếng lên đó. Mặt mày Tương Tư thư thái, nhưng thình lình bàn tay của Nặc Nặc đè lên vết thương trên mặt của cô, cô đau đến nỗi không nhịn nổi, khẽ kêu lên một tiếng. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vừa vặn đi đến giữa cửa ra vào, ánh đèn sáng ngời chiếu rõ lớp băng gạc quấn dày trên mặt cô, trên đó máu vẫn thấm ra. Thoáng cái, thím Phúc đã nhìn thấy rất rõ ràng. Bà lão giật mình sắc mặt trắng bệch, một hồi lâu mới run rẩy giữ chặt lấy cô, bà đau lòng vuốt nhẹ lên mặt cô, nước mắt đã vòng quanh từ lúc nào: "Chuyện này là thế nào vậy Tư Tư, ai đã hạ độc thủ với con thế này? Gương mặt con đang đẹp đẽ là thế, kẻ nào đã biến con thành như vậy? Tư Tư à, rốt cuộc con đã đi đâu vậy?... Còn Trường Sinh, đứa nhỏ này đột nhiên không biết đi đâu, mà cũng không nhắn nhủ lại cho rõ ràng... Mỗi ngày thím đều nhớ đến con, lo lắng cho con... Mỗi buổi tối, cứ nghe thấy tiếng động trên bậc thang là thím lại ra xem có phải là con đã trở lại hay không. Thím nhớ con, khóc đến đôi mắt sắp mù đến nơi rồi, chỉ ngóng trông mong sao con trở về được khỏe mạnh..."
Thím Phúc khổ sở nói không ra lời, vết thương ở trên mặt của Tương Tư, nhưng nỗi đau thật sự lại giống như ở trong lòng của bà vậy. Một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161554/chuong-60-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.