Hà Dĩ Kiệt nhìn cô khóc, nhưng anh vẫn luôn trầm mặc, bộ dạng lưu luyến như không muốn rời Cận Trường Sinh lúc nãy của cô, anh đều để ở trong mắt. Anh nghĩ đương nhiên hiện tại cô rơi nước mắt là do cô không nỡ rời khỏi Cận Trường Sinh, lúc này nỗi lo lắng đang lan dần khắp trong lòng anh giống như cỏ dại bò lan trên mảnh đất hoang vu. d∞đ∞l∞q∞đ Hơn nữa nước mắt của cô càng làm cho anh bực bội mà không sao nói ra được. Ngày đó ở bên ngoài siêu thị, không phải cô còn đẩy Cận Trường Sinh ra đó sao? Vì sao lúc này đột nhiên cô lại trở nên giống như tình sâu nghĩa nặng với cậu ta như vậy?
Lúc này trong tâm trí của Tương Tư chỉ tràn ngập những suy nghĩ về con gái, dĩ nhiên cô không hề chú ý tới vẻ khác thường của Hà Dĩ Kiệt. Huống chi, cho dù là anh có vẻ gì khác thường hay không, Tương Tư cũng không muốn để ý tới. Dieendaanleequuydonn Cô hoàn toàn không chút quan tâm đến những chuyện khỉ gió vớ vẩn của anh. Cô chỉ muốn thời gian hai tháng này trôi qua thật nhanh, sau đó khẩn trương trở về nhà! Lúc đó cô cũng sẽ không còn phải bận tâm suy nghĩ về những nỗi lo lắng đến buồn cười như những ngày trước nữa. Khi trở về cô sẽ mang theo Nhất Nặc và thím Phúc rời đi chỗ khác, nếu như Trường Sinh đồng ý đi cùng, cô cũng sẽ không để ý đến chuyện cậu và bọn họ sống cùng một chỗ. Trong lòng của cô, cô vẫn luôn luôn coi Trường Sinh chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161508/chuong-48-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.