Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn nhỏ ở đầu giường, ánh sáng cũng rất mờ, cả người của anh liền bao phủ ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ được rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này.
Trái tim của Đỗ Phương Phương đột nhiên thấy chua xót, trong hốc mắt cô thoáng hơi ướt át, di@en*dyan(lee^qu.donnn), môi cô mấp máy như muốn gọi tên anh nhưng trong cổ họng như bị nghẹn lại không thốt nên lời.
Hà Dĩ Kiệt đứng cạnh cửa một lát, liền nhấc chân chậm rãi đi vào, Đỗ Phương Phương thấy anh đóng cửa, treo áo khoác ngoài treo lên móc áo, đi tới chỗ cô. Trong lòng cô giờ đây niềm vui sướng rạo rực lại đan xen lẫn những nỗi uất ức và chua xót khi nãy. Khiến cho trong cơ thể của cô lúc này vừa tồn tại một nửa là niềm vui ấm áp, di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn một nửa là đau khổ lạnh lẽo.
"Ông xã...” Phương Phương vòng qua ghế sa lon, trong ánh sáng mập mờ đón anh đi tới, trong miệng nghẹn ngào kêu một tiếng. Bước chân của Hà Dĩ Kiệt thoáng dừng lại, chợt cảm thấy có một thân thể mềm mại thơm mát áp sát vào mình.
Anh không né tránh, nhưng cũng không ôm lấy cô. Đỗ Phương Phương cọ xát ở trong lòng anh một lát mới phát hiện sự khác thường của anh. Cô vội vàng ngẩng đầu lên, mượn ánh sáng của chiếc đèn bàn nhìn kỹ lại gương mặt của anh, nhưng chỉ thấy đầy vẻ yên tĩnh hờ hững. Trong lòng của cô lập tức thấy luống cuống "Ông xã... ông xã, anh vẫn còn giận em có phải không?"
Hà Dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161480/chuong-41-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.