Quản gia ngập ngừng đáp lời, lại nhìn Đỗ Phương Phương vẫn không dám tiến lên, bởi vì xưa nay Hà Dĩ Kiệt luôn giữ thể diện cho Đỗ Phương Phương, người ở trong biệt thự này từ trên xuống dưới cũng đều thói quen có chuyện gì cũng đều phải trưng cầu ý kiến của cô ta. Bình thường Hà Dĩ Kiệt mặc kệ, nhưng hôm nay lại nhìn thấy anh hết sức tức giận, một cước đã bay chiếc roi kia ra xa rồi mà dường như anh vẫn còn chưa hết giận. Đôi mắt của anh ánh lên sắc lạnh, tựa như lưỡi kiếm nhìn thẳng vào mặt quản gia, nhưng giọng điệu lại bay bổng, bộ dáng dường như còn thoáng hơi cười cười: "Sao vậy, bây giờ đến lời của tôi nói ra, con mẹ nó, cũng không có người nghe nữa rồi hả, có phải vậy không? Cái nhà này có phải là muốn sửa lại thành họ Đỗ rồi hay không!"
Quản gia bị doạ cho sợ hãi, thiếu chút nữa cũng ngã xụi lơ xuống trên mặt đất, vội vàng chạy đến nhặt chiếc roi lên, cầm mang đi đốt. Lửa giận của Hà Dĩ Kiệt vốn không dễ ngăn lại được, nếu không phải bận tâm nghĩ đến thể diện của nhà họ Đỗ, lúc này đây anh tuyệt sẽ không bỏ qua cho Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng như vậy!
Khu anh mở cửa xe ra đang định lên xe thì Đỗ Phương Phương lại buông một câu lạnh ngắt: diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn "Em đã nhìn thấy Văn Tương Tư rồi."
Tay Hà Dĩ Kiệt đang mở cửa xe ra chợt run lên một cái cứng đờ, động tác liền ngưng lại.
Phản ứng của anh rơi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161459/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.