Trong luồng ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, cô chỉ nhìn thấy một bónglưng cao to anh tuấn, loáng cái sau đó đã không còn nhìn thấy rõ đượcnữa rồi...
Trong lúc đó đột nhiên Tương Tư cảm thấy khôngbuồn ngủ nữa, cô cuộn chăn quanh người ngồi dậy. Máy điều hòa nhiệt độliên tục thổi làm nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Chuyện vừa xảy ra trong phòng vẫn còn để sót lại mùi vị làmcho cô cảm thấy không được thoải mái, nhưng nó lại cũng như một giấcmộng.
Cô đang sợ điều gì, cô đang trốn tránh cái gì, đang thay đổi thế nào,, đang chờ mong cái gì, cô hoàn toàn mơ hồ!
Lúc này đêm đã khuya, trên trời, những vì sao đang lấp lánh, mặc cho chuyện đời biến chuyển thế nào, rốt cuộc mặt trời mọc, mặt trời lặn cũng vẫnkhông hề thay đổi. Cũng như ánh trăng kia, cho dù ngàn năm vạn năm trôiqua, nó vẫn sáng như trước, nhưng lòng người đã đổi thay.
Cô ôm lấy bờ vai của mình, tự cho mình một cái ôm, tư thế của cái ôm làmcho người ta nhìn thấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Tương Tư không biết mình đã ngủ thiếp đi như thế nào, cả đêm cô không ngừngchìm trong ác mộng. Mãi đến khi từ trong cơn ácmộng tỉnh lại, cô mờ mịt nhìn lên trần nhà được chạm trổ tinh xảo, mộtlúc sau mới nhớ ra, đây không phải là ở trongký túc xá của trường. Côthử định ngồi dậy, nhưng thân thể lại thấy giống như bị bánh xe nghiềnqua người vậy, đau đến mức cô phải nhíu mày. Nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-lo-tinh-yeu/3161404/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.