\#46
\- Vâng....
Linh Đan đáp trong tiếng nức nở.
Về thực tại. Hắn đau lòng nhìn cô. Gương mặt xanh xao, hốc hác không chút sức sống, mái tóc đen rối chưa có ai chải, thân hình sau bộ quần áo gầy đi nhiều, tưởng chừng một cơn gió có thể thổi cô bay đi mất. Trái tim hắn quặn lại. Lúc này bố mẹ cô và bố mẹ của hắn đều ở đây, chứng kiến được cảnh này, họ hiểu hắn yêu cô thật lòng.
\- Thiên Nhi...
Hắn gọi, người kia không có chút phản ứng gì, chỉ tập chung vào khối rubix. Hắn nhíu mày, tiếp tục gọi :
\- Thiên Nhi.
Hắn gọi đến lần thứ hai, lần thứ ba, thứ tư, cô cũng chẳng phản ứng. Quả thật là chưa có tiến triển gì. Hắn rất buồn. Hắn quay sang hỏi mẹ, kiêm luôn bác sĩ :
\- Mẹ, cô ấy ăn chưa?
\- Con bé nhất quyết không chịu ăn, cố bắt ép nó ăn thì nó nôn ra hết, mẹ đành phải truyền dinh dưỡng. Cũng chỉ có thể như vậy trong một tháng, nếu quá, con bé sẽ chết mất.
Hai hàng mày hắn nhíu chặt lại, đôi mắt mang đầy vẻ xót xa, đau khổ.
\- Bác sĩ tâm lí thì sao?
\- Đã liên hệ rồi, ngày mai sẽ bắt đầu điều trị.
\- Vâng.
Đến đêm muộn, mẹ hắn định ở lại bên cạnh nhưng hắn không đồng ý, bắt bà về nhà nghỉ ngơi, để một y tá trực là được rồi. Tất cả đều đành ra về.
Thiên Nhi mỗi khi đến giờ ngủ thì y tá đều phải tiêm thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2913958/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.