\#38
Anh giật mình, nằm kiểu gì mà lại lăn xuống đất được. Mà ngủ cũng sâu thật, ngã mà vẫn ngủ ngon lành được. Anh lắc đầu, cảnh sắc trước mắt khiến hai má Chấn Phong ửng lên. Anh đi đến kéo áo Linh Đan xuống. Hở bụng như thế này đêm lại dậy kêu đau cho mà xem. Anh vòng một tay xuống đùi con bé, một tay ở lưng nhấc bổng lên rồi đặt lên giường. Anh cũng nằm xuống, Linh Đan theo thói quen tự động tìm thứ để ôm nên nhanh chóng đã ôm lấy người anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Chấn Phong ôm nhẹ thân hình mũm mĩm vào lòng, lông mày anh dẫn giãn ra, hơi thở cũng đều đều. Anh đã ngủ. Đêm đến thỉnh thoảng anh chợt tỉnh giấc, ngắm nhìn người trong lòng mình, mỉm cười hạnh phúc, anh kéo lại chăn, ôm chặt Linh Đan hơn, đang đến tháng, nằm mà cứ lăn lộn thì không tràn băng cũng lạ nên anh luôn chú ý đến tư thế nằm của con bé, để nó nằm thật thoải mái nhưng cũng phải yên phận.
\*\*\*
Cùng đêm hôm đó, nhân lúc tất cả đã chìm vào giấc ngủ, hắn lại lén trốn ra khỏi nhà, phóng xe đi đến bệnh viện nơi cô nằm. Ba mẹ cô đã về nhà nghỉ ngơi, cô cũng không thích họ ở lại, một mình cô tự có thể chăm sóc mình. Cùng lắm thì gọi y tá phụ trách giúp đỡ.
Hắn khẽ mở cửa, cô đang tựa vào gối, đọc sách. Haizz, hắn cũng biết làm sao khi cô chỉ biết học. Hắn nhẹ nhàng bước vào, khóa cửa lại. Cô có vẻ quá chăm chú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2913938/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.