\#31
Linh Đan đi đến trường một mình. Nay con bé tủi thân vì cả nhà bỏ nó đi du lịch, con bé không được đi vì phải ôn thi. Ở nhà thì cũng chẳng sao. Nhưng mà nhà Linh Đan lại gần mấy chỗ hay xảy ra tai nạn giao thông, có nhiều người chết ở đó rồi nên nó sợ đêm đến mấy con ma bị chết oan sẽ đến tìm con bé, đòi thế mạng. Hức! Linh Đan sợ ma.
Linh Đan cúi gằm mặt che giấu gương mặt uất ức, tủi thân. Sao lại phải là bây giờ? Đợi thi xong không được sao? Bất công!!! Vì không thèm nhìn đường nên con bé đâm sầm vào người nào đấy. Nó hốt hoảng, từ từ ngẩng đầu lên xem đó là ai. Nó òa khóc, ôm chặt lấy người này. Người nó đâm phải là Chấn Phong.
Anh bối rối, sao tự nhiên con bé lại khóc thế này. Linh Đan dụi sâu vào ngực anh, qua lớp áo, anh cảm nhận được thứ chất lỏng ấm ngấm vào. Người con gái của anh, sao lại khóc thế này? Anh nâng gương mặt Linh Đan lên, ân cần hỏi :
\- Sao lại khóc?
Nước mắt chảy nhiều không thể ngăn cản, con bé càng tủi thân hơn, vừa nói vừa nức nở :
\- Hức... Cả nhà....hức...đi du lịch....hức...bỏ tớ ở nhà một...hức...mình...òa òa, tớ sợ ma...huhu!
Anh buồn cười nhưng cố nén lại. Anh thở dài một hơi :
\- Ra nhà ai đó ngủ cùng đi!
Linh Đan lắc đầu :
\- Không quen chỗ lạ.
Nghĩ ngợi một hồi, dù gì anh cũng sống một mình :
\- Giờ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bo-anh/2913925/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.