"Bùm, bùm" sấm như nổ trong đầu Diệp Mi.
"Vâng ạ."
Dục Nam vừa trả lời xong, Diệp Mi không thể tin vào tai mình, cô trố mắt nhìn hắn. Người đơ như khúc gỗ.
Bà Quan thấy thế thì vui lắm. Sắc mắt cảnh giác, lạnh lùng lúc nãy nhanh chóng bị giật phăng ra.
"Ôi, con thật là xinh đẹp quá đi. Quá hợp với Dục Nam nhà ta."
Vừa nói, bà vừa véo cái má trắng hồng của Diệp Mi. Đứng đằng sau, Dục Nam nhíu mày nhìn cái má đang biến dạng liên tục của Diệp Mi.
"Mẹ đừng làm cô ấy sợ chứ."
Nhận ra được sự thất lễ của mình, bà nhanh chóng đứng lùi lại. Khuôn mặt vẫn không giấu nổi nét cười.
"Chào con, bác là Quan phu nhân, mẹ của Dục Nam, Lý Kì Hàn."
Diệp Mi giờ mới bớt hoảng hốt, vội vàng cúi người đáp lễ.
"Ưm...chào bác...ưm...Cháu tên là Diệp Mi, Lâm Diệp Mi ạ."
Mắt Kì Hàn bỗng sáng lên.
"Cháu có phải là Lâm tiểu thư của tập đoàn Lâm Đại thị, nổi tiếng là xinh đẹp, thông minh không?"
Cô nhẹ nhàng đáp "Dạ" một tiếng, nở nụ cười thân thiện. Bà Hân thì sướng rồ. Không ngờ Dục Nam lại tìm được một cô gái tốt như vậy. Quả không hổ danh con trai bà mà.
"Nào, nào, mấy đứa đói chưa, vào đây mẹ chuẩn bị cơm trưa cho rồi."
Dục Nam và Diệp Mi bị Kì Hàn lôi xềnh xệch vào phòng ăn.
Phòng ăn to chắc bằng cả cái nhà 200m3. Chiếc bàn dài chải dọc từ đầu đến cuối phòng. Bộ bàn ghế nạm vàng, sa hoa được sắp xếp cẩn thận. Trên tường, những bức tranh thời Trung cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-toi-yeu-em/182178/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.