Lúc Diệp Mi tỉnh lại, cô mới nhận ra mình vẫn còn trong xe. Người không một mảnh vai che thân.
"Tỉnh rồi sao."
Cô chẳng thèm nhìn hắn, mắt liếc tìm bộ váy của mình.
"Tôi ném nó vào thùng rác rồi."
Như ăn một cái tát vào mặt, cô đùng đùng nổi giận.
"Anh làm thế thì tôi lấy đâu ra quần áo mà mặc. Tên khốn nạn này, anh quá quắt vừa thôi nhá. Tôi để anh ta sờ vào người mình có tí mà anh như hoá rồ lao vào hãm hiếp tôi. Không nhưng vậy, anh là cầm thú à, một ngày làm đến ba lần. Anh không sợ sau này không còn nòi giống để sinh con sao! Anh cũng phải nghĩ cho tôi nữa chứ. Anh làm thế thì chẳng mấy chốc tôi bị viêm nhiễm âm đạo sau này khỏi cần phục vụ anh nữa."
Diệp Mi hụt hơi, ho sặc sụa. Hắn cố gắng nhịn cười. Nhìn hắn như vậy cô còn điên tiết hơn.
"Anh..khụ khụ....khụ khụ..thật quá đáng, rất quá đáng!!!"
Lần này hắn không thể nhịn cười được nữa. Nụ cười ngoác đến tận mang tai. Tiếng cười đầu tiên mà cô nghe thấy của Dục Nam bật ra khỏi đôi môi mỏng cuốn hút đó. Tiếng cười trong trẻo, ấm áp đến kì lạ. 6 tháng chung sống với hắn cô chưa từng thấy hắn cười thật lòng đến vậy. Mặt Diệp Mi ngẩn ra, nhìn như thôi miên vào khuôn mặt hắn.
Hắn giờ đây mới nhận mình vừa làm gì. Ho khan mấy cái, mặt Dục Nam đỏ lên, ngượng ngùng.
"Em nhìn gì tôi. Bộ váy của em tôi xé rách rồi, không mặc được nữa đâu. Quần áo mới tôi để đằng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-toi-yeu-em/182172/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.