"Cậu cũng vừa vừa hay phải thôi. Cô ấy cũng là người mà cậu tra tấn cô ấy như vậy."
Dục Nam cùng một người đàn ông đứng ngoài ban công hút thuốc. Người đàn ông kia rõ ràng là bác sĩ. Thân hình cao to, bờ vai rộng khoác trên mình chiếc áo blouse trắng.
Dục Nam không nói gì, trầm ngâm rít điếu thuốc.
"Cậu cũng không biết rằng nên kiêng kị điều đấy 3 tháng đầu sao? À mà thôi, tôi đoán cậu cũng chẳng để ý đến việc đó đâu. Nhưng cậu cũng nên biết kiềm chế đi."
Dục Nam nhíu mày, ném điếu thuốc vào gạt tàn.
"Kiêng kị cái gì cơ?"
Tuấn Phát ngơ ngác nhìn hắn rồi thở dài thườn thượt.
"Cô ấy đang mang thai, theo kinh nghiệm của tôi thì chắc cũng được 2 tháng rồi."
~~~~~****~~~~~
Diệp Mi tỉnh dậy thì cơn đau từ lưng ập thẳng lên đầu. Cô gần như không thể cử động được. Tiếng cửa mở rất nhỏ, Diệp Mi ngước mắt lên tưởng Dục Nam. Hoá ra là vú Nhậm.
Ngày trước, Nhất Bảo thành rất đông người hầu, kẻ hạ. Nhưng từ ngày Diệp Mi về đây sống, chẳng hiểu sao Dục Nam lại đuổi hết giúp việc đi, chỉ giữ lại mỗi vú Nhậm.
Vú Nhậm là một người phụ nữ hiền lành, tốt bụng. Bà theo Quan gia hầu hạ cũng được gần 30 năm rồi. Vú Nhậm chăm sóc Dục Nam từ bé. Vì không có con nên bà rất thương yêu Dục Nam như con đẻ.
Diệp Mi cũng rất quý bà. Cô rất hay ngồi trò chuyện tâm sự với bà.
Vú Nhậm đang bê một khay đồ ăn. Bát cháo bò thơm ngon làm bụng Diệp Mi cồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bat-toi-yeu-em/1521459/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.