15.
Thành chủ là một cộng đồng nhỏ hoàn chỉnh của nhân loại, cần gì có đó.
Tôi chưa từng đến nơi nào có nhiều người như vậy, muốn ra ngoài đi dạo quá.
Bùi Tranh đặt dụng cụ huấn luyện trong tay xuống, khuôn mặt tái nhợt mỗi ngày đã đỏ bừng, không đổ mồ hôi nhiều lắm, thỉnh thoảng lại ho vài cái, cảm giác như là sắp ch.ế.t bất cứ lúc nào.
Nghe nói trước đây hắn không bao giờ nghỉ ngơi trong các phó bản, Chủ thành lúc công khai thứ hạng thì hắn chính là người đứng đầu, từ một tân binh liên lục leo lên bảng xếp hạng, được người ta đặt biệt danh là “Quét bản cuồng ma”.
Bây giờ đáng ra hắn phải nghỉ ngơi nhưng vẫn phải đi huấn luyện hằng ngày.
Thân thể tàn tạ của hắn còn kiên trì huấn luyện hằng ngày nữa, là để khi vào phó bản bị quái vật nhai hăng hái hơn hả?
Bùi Tranh cười bất đắc dĩ: “Tất nhiên không phải.”, sau đó lại lau mồ hôi, “Em muốn đi đâu không, tôi dẫn em đi.”
Hình tượng ma nữ áo trắng quá nổi bật rồi, thà hắn mang theo thẻ bài thì được.
Tôi lại xoắn xoắn tóc, “Nhưng ta muốn đi dạo một mình.”
Bùi Tranh không đòi đi cùng tôi nữa mà đưa cho tôi một thiết bị điện tử nhỏ, “Đạo cụ này sẽ chỉ đường cho em. Lạc đường thì ấn nút này, đứng tại chỗ đừng đi đâu cả, tôi sẽ tới tìm em.”
Tôi nhận lấy: “Được!”
Rồi vui vẻ bay ra ngoài.
Chủ thành thật sự rất đông đúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bao-ta-de-thuong-nua/2812331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.