20.
Bùi Tranh cuối cùng cũng về Chủ thành nghỉ ngơi một thời gian, tôi hào hứng chạy đến cái gương toàn thân yêu quý đã lâu không gặp, nụ cười dần dần biến mất.
Tôi không thể tin vào mắt mình khi nhìn vào bản thân trong gương.
Đã một thời gian dài không soi gương, dung mạo của tôi đã thay đổi lúc nào không hay.
Toang rồi.
Tôi đã trở nên xấu xí rồi huhuhu.
Tôi nhìn vào lòng trắng bệch xuất hiện trong hốc mắt, màu môi cũng dần dần đỏ lên, làn da sáng bóng, mái tóc đen dài thẳng tắp tới thắt lưng và đột nhiên lại mọc thêm cặp “chân” rất lạ.
Cái duy nhất không bỏ tôi đi chính là chiếc váy trắng nhỏ.
Tôi cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp quỷ nữa rồi.
Tôi che mặt núp trong góc nhỏ.
Bùi Tranh phát hiện tôi không ăn đồ ăn vặt, cũng không đấu võ mồm với thẻ bài nữa.
Kéo tôi ra, tôi rụt vào.
Kéo tôi ra, tôi lại rụt vào.
Anh ta đã mời vài bác sĩ tâm lý đến khám nhưng vẫn không có tiến triển gì. Cuối cùng, một bác sĩ tâm lý đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, đó là tên một đạo sĩ, nói là bọn họ không có chuyên môn trong việc chữa trị cho ma quỷ, cần phải tìm người chuyên nghiệp hơn.
Bùi Tranh lại đi tìm đạo sĩ kia, đạo sĩ bấm ngón tính toán một lúc rồi nói, "Có thể là tr.ầ.m c.ả.m.”
Bùi Tranh và thẻ bài đều khó mà tin được.
Bùi Tranh dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bao-ta-de-thuong-nua/2812328/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.