Một tuần sau, thống chế Rommel đến Valmy bằng chiếc Horch đen sồ sộ, theo sau là đoàn xe hộ tống và lúc nào cũng có một chiếc mô tô luân phiên kèm bên cạnh. Không có một nghi thức chào đón nào khi ông bước chân vào toà lâu đài. Kẹp cây gậy bịt bạc trong tay, ông băng qua đại sảnh lát đá. Trông ông thấp người nhưng chắc nịch trong chiếc áo khoác kềnh càng.
− Chúng ta làm việc ngay thôi, Meyer. – Ông nóng nảy tháo đôi găng tay ra, vỗ vỗ vào lòng bàn tay – Chúng ta chỉ có một kẻ thù thực sự, đó là thời gian.
− Xin tuân lệnh ngài thống chế. – Dieter kính cẩn nói, dập hai gót giầy vào nhau rồi dẫn đường vào phòng ăn rộng lớn của Valmy.
Bản đồ được trải ra trên chiếc bàn 20 chân.
Rượu được bày sẵn trên mặt tủ cam mốt thời Louis XV, nhưng Rommel không để mắt tới. Ông không có thời giờ phung phí. Bước thẳng lại bàn ông chăm chú nhìn vào bản đồ.
− Thế nào Meyer, anh có ý kiến gì không?
Chính ông đã yêu cầu chuyển Meyer đến Normandy. Ông biết rõ gia đình và bản thân anh ta rất thích loại sĩ quan như Dieter, bướng bỉnh nhưng thông minh, giàu óc tưởng tượng và can đảm.
Không chút quanh co, Dieter trả lời:
− Thưa ngài, cuộc chiến sẽ được quyết định thắng bại ngay trên bãi biển. Chúng ta chỉ có một dịp duy nhất để chặn quân địch, đó là khi chúng còn đang chở nặng trên biển và lúc đổ bộ. Cánh phòng thủ chính của chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bao-gio-xa-em-never-leave-me/3287321/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.