Tôi gục xuống bàn, đánh khe khẽ mắt để chìn vào giấc ngủ ngàn thu. Bỗng nhiên, có một bàn tay vào đó xách lấy cổ tôi, lôi tôi dậy. Đập vào mắt tôi là cái bản mặt...đẹp trai của Lâm Phong Thần.
“ Tên chết tiệt, cậu định làm gì vậy hả? ”
Tôi cố sức giằng tay hắn ra khỏi cổ mình, nhưng...vô hiệu. Hắn còn cười một cách khả ố, nhìn tôi:
“ Đi! Xuống canteen. Coi như cậu đền bù cho tôi vụ hất nước. OK? ”
“ Không! Buông ra! ”
Tôi không đồng ý, rồi hất tay hắn ra một cách...lạnh lùng.
Tôi ba chân bốn cẳng chạy đến bên lão, hí hửng:
“ Minh Khánh! Đi uống nước với tao! ”
Lão chưa kịp trả lời, thì...con tiện nhân Âu Dương Nhược Giai đó yểu điệu bước xuống. Cầm quyển sách bổ trợ Toán trên tay, cậu ta nói với giọng chảy nước:
“ Minh Khánh! Có một bài vừa nãy thầy giảng mình không hiểu cho lắm. Cậu giảng lại cho mình được không? ”
Tôi chắc mẩm lão sẽ chẳng đồng ý đâu, vì tôi đã hẹn lão đi uống nước rồi mà. Hướng ánh mắt giễu cợt nhìn Nhược Giai, tôi cố tình châm chọc:
“ Bạn à...bạn đến chậm một bước rồi. Tôi và Minh Khánh bây giờ sẽ đi xuống canteen một lát. Hẹn cậu lần sau nha! Phải vậy không Khánh? ”
Lão gấp cuốn sách trên tay lại, đứng dậy, vỗ vai tôi. Và...nói một câu khiến tôi đến chết cũng không quên:
“ Mèo, mày...ừm...đi uống nước một mình có được không? ”
“ Cái gì? ” Tôi như không tin vào tai mình.
“ Tao xin lỗi...”
Tôi quay ngoắt đi, chẳng thèm nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bao-gio-buong-tay/136278/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.