Sau buổi học ấy, tôi vẫn về cùng lão như mọi hôm. Và tất nhiên, lão đèo tôi về.
Tôi ngồi chễm chệ trên cái xe địa hình xám bạc của lão, ăn mấy gói snack mà ẻm "úng nước" cho lão hồi sáng. Vừa đi tôi vừa hỏi chuyện.
" Ê Khánh!"
" Gì?"
" À...không...không có gì đâu!"
Tôi đang định hỏi là sao lão được yêu thích thế nhưng lại thôi. Lão mà giở cái chứng khua môi múa mép ra thì...ăn mất ngon.
" Con dở "
Đấy, có thằng bạn như lão cũng có vui vẻ gì đâu cơ chứ.
Lão bỗng nhiên quay lại, hỏi nhỏ:
" Ê Mèo!"
" Hửm?" tôi vừa ăn vừa nói
" Tao thấy...cái thằng Nam lớp bên ý, hay giúp mày lắm phải không?" Lão hỏi, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tôi vẫn thản nhiên:
" Ơ. Đúng rồi thằng đấy tốt tính bỏ mẹ ra mày ạ. Ahihi."
Lão có vẻ giận, quay ngoắt lại
" Tốt bằng tao không?"
Ấy...lão ta đang hỏi là có chủ ý cả đấy. Ý là tôi đang ăn cái gì của lão mà cứ khen thằng Nam kia trước mặt lão. Tôi sợ co vòi lại, giấu ngay bịch snacks đi.
" Hì hì... Khánh tốt với Nhiên nhất mà! Khánh là nhất!"
Lão ta cười, mồm rộng tới tận mang tai. Thực ra, ý lão đâu có phải thế đâu.
Lão vứt tôi trước cổng, rồi phóng xe về. Tôi cười hihi bước vào nhà...
Ơ...chìa khóa đâu rồi?
Tôi sờ vào ổ khóa...hic...không có...
Trên vách tường...không có...
Tôi ủ rũ ngồi thụp xuống cổng, hửm? Gì thế này?
Thế là tôi phát hiện ra một sự thật nguy hiểm...là...
Tôi vừa ngồi xuống một nét phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dung-bao-gio-buong-tay/136273/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.