Một tháng trôi qua, cũng gần qua năm mới, thương thế Khinh Nhan cũng dầntốt lên, nội lực cũng khôi phục một hai phần. Nhưng Nguyên Tĩnh Vũ vẫncẩn thận như cũ, nói do nàng lần này nguyên khí tổn thương nặng, thânthể yếu ớt, không cẩn thận sẽ lại ngã bệnh, vẫn khắp nơi hạn chế hoạtđộng của nàng.
Ngày hai mươi sáu tháng chạp, bắt đầu bằng một trận tuyết lớn nhất từ trướctới nay, đến ngày thứ hai vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ. Dịch KhinhNhan bị Nguyên Tĩnh Vũ ra lệnh cấm túc, không cho nàng ra khỏi cửa. Cũng may thương thế mấy ngày nay dần khôi phục, hắn cũng không miễn cưỡngnàng mỗi ngày đều sống trong ngực hắn nữa. Hắn giúp nàng chuẩn bị làm ấm giường, trải lên một lớp bông thật dày, phía trên khoác thêm cái thảmlông dê màu trắng, đắp lên nàng còn có cái áo choàng lông chồn màu tíanữa, một chút cũng không thấy lạnh.
Buổi sáng ngày hai mươi bảy, nàng lẳng lặng xem sách một hồi, thấy không cógì thú vị, liền muốn qua chỗ Nguyên Tĩnh Vũ một chút, nói không chừng có thể giúp hắn, ít nhất cũng có người nói chuyện đi! Tính toán ngày Lâmsư huynh thông qua khảo nghiệm ám vệ cũng nên kết thúc rồi? Chẳng lẽhuynh ấy bị khảo nghiệm đến trọng thương? Cũng không biết tình huốngPhượng sư đệ như thế nao, hắn còn phải cấm bế nửa năm! Có nên dùng đặcquyền của các chủ thả hắn ra trước không? Sư phụ bế quan mấy tháng,không biết đã luyện được đến thế nào?
Đang suy nghĩ mông lung, Tử Ngọc đi vào bẩm báo nói vương phi đến. Mấy ngàytrước, nàng lần đầu “vô tình gặp được” liền đem Chu Tử Ngọc làm thiếpthân thị nữ của mình, cũng không biết Nguyên Tĩnh Vũ có hoài nghi gìkhông. Trước mắt nàng cũng không muốn lộ ra chuyện của Chu Tử Ngọc, đểhắn nghĩ là nàng không liên hệ gì với sư môn của nàng. Hắn có thể yêntâm chút, cuộc sống của nàng cũng thoải mái hơn.
Dịch Khinh Nhan để sách xuống, Tử Ngọc cẩn thận cúi người đỡ nàng. Tật rathì cần gì như thế? Thương thế của nàng đã khỏe rồi. Nhưng mà tất cả đều cho là nàng dưỡng thương, hơn nữa còn bị Vương gia đem nhốt chỗ này, vậy là khiến cho vương phi nghĩ nàng rất suy yếu đi!
Chỉ là, vương phi đến đây là có dụng ý gì đây?
Mới đứng dậy đi hai bước, Giản vương phi đã vén rèm cửa tiến vào.
“Muội muội, tỷ tỷ tới thăm muội. Không có quấy rầy muội nghỉ ngơi chứ? Thậtra tỷ đã sớm muốn đến xem muội rồi, nhưng Vương gia sợ quấy rầy muộinghỉ ngơi, không để cho tỷ muội chúng ta tới thăm. Nghe nói hai ngày nay thân thể đá khá hơn rồi, tỷ tỷ lại xem …” Nhưng thấy hai mắt nàng mỉmcười, thần sắc dịu dàng, cũng không như là xem tình địch, phần thân kialàm nàng nhất thời hoảng hốt, cho mình thật sự là muội muội của vươngphi.
Dịch Khinh Nhan nhất thời không kịp phản ứng, cứ như vậy ngơ ngác. Vương phi nói gì? Sao có thể có nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy? Chẳng lẽ nàng takhông nhớ trước đây đã làm chuyện gì sao? Mặc dù bỏ qua chuyện kia không nói, nàng tóm lại đoạt trượng phu của nàng ta, sao có thể làm ra nhưkhông có chuyện gì? Còn là một bộ dạng hiền lương thục đức?
“Muội muội đang làm gì đấy? Rảnh đến nhàm chán sao? Nếu muội không chê tỷquấy rầy, tỷ tỷ cho Liễu tỷ tỷ, Chu tỷ tỷ tới đây bồi muội? Ai, còn chưa nói, Vương gia ở cách vách xử lý chính vụ rồi, không phải phiền đếnngười …” Giản vương phi liến thoắng nói không ngừng, tựa hồ cũng khôngcảm giác thiếu tự tại.
“Vương phi, mời ngồi!” Khinh Nhan mở miệng, sau đó lại trợn mắt nhìn thị nữTiểu Hà đang sững sờ đứng một bên, “Còn không mau dâng trà cho vươngphi!”
Giản vương phi không có ngồi xuống, ngược lại thân thiết đỡ Khanh Nhan vừamới ngồi, thở dài nói: “Nhiều ngày không thấy, muội muội gầy thành cáibộ dáng này, khó trách Vương gia đau lòng. Muội phải nghỉ ngơi thật tốt, sớm giúp Vương gia sinh thế tử, như vậy mới không phụ chân tình củaVương gia. Trước kia là tỷ tỷ hiểu lầm muội, muội đại nhân đại lượng,đừng so đo với ta. Chúng ta may mắn mới được cùng nhau hầu hạ Vương gia, cũng là trời cao ban duyên phận cho tỷ muội ta …”
Còn là nói đến điểm chính sao? Nàng ấy muốn cùng mình hiểu? Dịch Khinh Nhan có chút nghi ngờ. Dù sao Vương phi cũng là chính thê của hắn, khôngnhất thiết phải uất ức bản thân đi nhận lỗi với nàng chứ? Còn nói làtrước đây không hiểu? Chẳng lẽ Vương phi biết chuyện nghĩa quân rồi? Vìđại nghiệp thiên hạ của Nguyên Tĩnh Vũ, nên mới chịu ủy khuất vì đạicục?
“Vương phi nói quá rồi, muội không dám nhận. Mặc dù chỉ là hiểu lầm, nhưng làdo muội không đủ độ lượng …” Nàng nhàn nhạt cười, sóng mắt trong suốt,không chó chút ý oán hận.
“Vương gia mấy ngày nay rất bận phải không? Chính vụ bận rộn như vậy lạ luônlo cho thân thể muội muội, ta muốn thay Vương chăm sóc muội nhưng lại sợ mình không đủ cẩn thận … Ngay cả khi chúng ta vui vẻ trò chuyện thế này cũng không biết thân thể vương gia có khỏe không …” Thanh âm Vương phidần thấp xuống, tựa như cảm thấy nói vậy có chút không ổn, liền rấtnhanh đổi đề tài. “Hôm nay tuyết rơi lớn thật, lấp trắng cả ngân trangbên ngoài, thật khó dọn hết được! Lúc nhìn cảnh tuyết rơi, bất tri bấtgiác trì hoãn nhiều thời gian vậy, không muốn nhưng đến giữa trưa mớiđến được đây? Xem ra hôm nay phải quấy rấy muội một bữa rồi …”
Vương phi là ngụ ý nàng cứ chiếm lấy Vương gia, khiến cho phu thê bọn hắnkhông gặp được nhau đi! Khinh Nhan không biết đối mặt với nàng thế nào,trong lòng có chút ghen tuôn, chút áy náy, còn có chút đồng tình. Xem ra vương phi hôm nay đến, nhất định là muốn gặp Nguyên Tĩnh Vũ! Chẳng lẽNguyên Tĩnh Vũ vẫn chưa tha thứ cho nàng ta? Điều này không có khả năngchứ?
Vương phi vừa tới đã có người đi báo cho Nguyên Tĩnh Vũ, nhưng đúng lúc Phùng Văn Tuyên đang hồi báo việc luyện binh khí, hắn nhất thời không đi rađược, không thể làm gì khác là chờ Phùng Văn Tuyên báo xong rồi cẩn thận suy tính trả lời, sau đó mới vội vàng chạy đi. Mặc dù lần trước là trấn áp được nàng, nhưng nữ nhân này không đơn giản, nếu dùng tiểu xảo thủđoạn thì Khinh Nhan không phải là đối thủ của nàng. Lần này mà để choKhinh Nhan tức giận, người khổ sở vẫn là hắn thôi!
Vương gia còn chưa tới, thị nữ đã lớn tiếng thông báo. Vương phi tranh thủđứng dậy, đi tới cửa đợi. Thời điểm đứng dậy, nàng nhìn Dịch Khinh Nhanmột cái, phát hiện nàng vẫn ngồi trên ghế không có ý định đứng dậy.Trong lòng Vương phi không khỏi suy đoán, chẳng lẽ thương thế của nàngquá nặng rồi sao? Không phải mấy ngày trước còn đứng dậy đi lại đượcsao? Là một thiếp thất, nghe truyền báo Vương gia đến nhưng không dậynổi để nghênh tiếp?
Nguyên Tĩnh Vũ vén rèm sải bước đi vào, Giản vương phi vội vàng tham bái.Nguyên Tĩnh Vũ không để ý đến nàng, chỉ nhàn nhạt nói một câu “Sao nànglại tới đây”, bước chân không dừng tiến về phía Khinh Nhan.
Đến trước nàng, hắn cúi người xuống nhẹ nhàng nắm tay nàng lên, vờ giậntrừng mắt nhìn nàng: “Tay lại lạnh như vậy, là để bên ngoài phải không?Đại phu đã nói nhiều lần rồi, thân thể nàng cho chưa có khôi phục, phảichú ý phòng lạnh, sao lại không nghe lời? Không phải nói ở trong phòngcũng phải mặc áo khoác sao? Nếu giữa trưa hôm sau mà còn bắt được nàngđể tay bên ngoài đến lạnh, ta liền đem nàng đi thư phòng.”
http://cungquanghang.com/
Lại nhìn nàng ngồi ở ghế cho khách, không có tấm thảm da hổ hắn chuẩn bịcho nàng, hắn nhướng mày, không nói gì, chỉ đi tới ghế dựa lấy áo choàng tới mặc cho nàng.
Chương thứ hai mươi hai : Nguyện được nhất tâm nhân (hạ)
Khinh Nhan nhìn hắn một cái, có nghiêm trọng đến vậy không? Nhỏ giọng phảnbác: “Làm gì nghiêm trọng đến vậy? Ta là đại phu, thân thể của ta ta rất rõ ràng, ngươi cả ngày lo lắng như lão đầu tử (lão già hay lảm nhảm) vậy có phiền hay không a!” Huống chi trước mặt vương phi, như thế không phải khiến nữ nhân kia hận mình hơn sao?
Nguyên Tĩnh Vũ có chút dở khóc dở cười, quan tâm nàng nên nhiều lời một chútthôi, lại bị mắng là lão đầu tử! Hừ, nếu không phải vương phi ở chỗ này, hắn nhất định nhân cơ hội này thu phục nàng, ít nhất phải hung hăng hôn cho đã. “Sáng sớm nay nàng ăn ít, đói bụng chưa? Chuẩn bị cơm trưa đi!” Câu cuối hắn ngẩng đầu nói với thị nữ.
Thị nữ đi phân phó chuẩn bị.
Nguyên Tĩnh Vũ ngồi xuống bên cạnh Khinh Nhan, sau đó khẽ nghiêng đầu nói vớiVương phi: “Trong khoảng thời gian này bổn vương không rảnh, mọi chuyệntrong phủ vương phi chú ý xử lý, vất vả cho nàng rồi!”
Vương phi như có chút cảm động, lệ quang lóe lên một cái, nhưng rất nhanh lại ảm đạm. Chỉ thấy nàng dịu dàng cúi đầu nói: “Đa tạ Vương gia quan tâm,nô tì không cực khổ, đây là chức trách của nô tì. Vương gia có nhiềuchính vụ, lại lo lắng cho thân thể muội muội, ngài mới là cực khổ.”
Nguyên Tĩnh Vũ quay lại nhìn Khinh Nhan một cái, cho nàng một ánh mắt bất đắcdĩ. Khinh Nhan hiểu hắn muốn ám chỉ rằng phu thê bọn họ bình thường làchung đụng hình thức như vậy, không tìm ra đối đáp thực lòng, làm chotâm rất mệt mỏi.
“Chuyện trong phủ về sau làm phiền nàng rồi, nàng cũng phải chú ý thân thể củamình. Khinh Nhan sẽ theo ta ở lại U Lan thủy tạ, giúp ta xử lý chính vụ, nàng tốt nhất quản lý chặt đám nữ nhân ở hậu viện, tránh gây thêm phiền cho bổn vương.” Hắn nghiêm nghị nói, câu cuối dẫn theo một chút giọngcảnh cáo.
Vương phi tựa hồ sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền thoải mái, hơi mỉm cười nói: “Nô tì hiểu, xin Vương gia yên tâm!”
Nguyên Tĩnh Vũ gật đầu một cái, không nói gì thêm nữa. Khinh Nhan cảm thấykhông thú vị, cũng không biết mình có nên nói gì không, không thể làm gì khác là trầm mặc, trong lòng trước sau không thoải mái, tự nhiên giậnlây sang Nguyên Tĩnh Vũ, lặng lẽ đưa tay ra, bấm một cái ở cánh tay hắn.
Nguyên Tĩnh Vũ vốn cho kỳ quái, Khinh Nhan lúc nào trở nên nhiệt tình như vậy, lại chủ động kéo tay hắn, đợi cánh tay đau xót mới hiểu được không biết mình đắc tội với nàng chỗ nào rồi. Hắn quay đầu lườm nàng một cái, cười như không cười, trong đôi mắt đều là uy hiếp.
Khinh Nhan tự nhiên hiểu là hắn không dám động mình, nhưng nhìn ánh mắt hắnvẫn không nhịn được đỏ mặt. Uy hiếp của hắn, trả thì của hắn, ngoài khidễ với sàm sỡ nàng thì còn cái gì?
Lúc này thị nữ đi vào phòng nhẹ giọng bẩm báo cơm trưa đã chuẩn vị xong,xin Vương gia vương phi cùng phu nhân đi vào phòng sưởi ấm dùng cơm.
Nguyên Tĩnh Vũ lập tức đứng dậy, nói với vương phi: “Vậy chúng ta đi qua đi!”
Vương phi nhìn Nguyên Tĩnh Vũ đứng dậy, cũng vội đứng lên, chờ Vương gia đi trước.
Nguyên Tĩnh Vũ nghiêm mặt trừng nàng: “Im lặng!” Sau đó hừ một tiếng, nhỏgiọng thì thầm: “Bao nhiêu nữ nhân mong đợi bổn vương, bổn vương cònkhông chịu đấy … không biết mình đang hưởng phúc đó tiểu nha đầu …”
Khinh Nhan tựa đầu vào ngực hắn, im lặng cười.
Đến phòng sưởi ấm, Nguyên Tĩnh Vũ quay đầu nói với vương phi: “Thục Ninh,tới đây ngồi.” Sau đó khom lưng đem Khinh Nhan thả vào ghế chủ vị. Đó là ghế đặc biệt chuẩn bị cho Khinh Nhan, bên trên có phủ thảm da hổ tốtnhất trong phủ.
Mặc dù bình thường đều là như vậy, nhưng tình huống hôm nay tựa như có chút không ổn, Dịch Khinh Nhan nhẹ quay đầu nhìn Nguyên Tĩnh Vũ, Nguyên Tĩnh Vũ nhìn ý bảo nàng yên tâm, rồi lại ngồi ngay bên phải nàng,
Vương phi ngẩn ra, trong lòng hiểu rõ đây là cuộc sống hàng ngày của bọn họ,trong lòng không khỏi ê ẩm, khó chịu. Nhưng nàng lại ôn hòa tươi cười,ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tĩnh Vũ nói: “Da hổ này để trong khố phòngmấy năm nay không dùng thật phí, hôm nay để muội dùng thật thích hợp.”
Trong vương phủ tuy có vài tấm da hổ thượng hạng, nhưng theo lệ thì chỉ cóvương gia mới có thể dùng, Nguyên Tĩnh Vũ cũng không ưa mất vật này, chỉ bày ở ghế chủ vị trong đại điện một cái, còn lại đều để trong khốphòng, không nghĩ vậy mà làm cho người khác suy nghĩ vẩn vơ …
Nguyên Tĩnh Vũ nhàn nhạt gật đầu một cái, nắm lấy tay phải Khinh Nhan. KhinhNhan bận tâm vương phi đang ở cạnh hắn, nên hung hăng trợn mắt nhìn hắn. Thế nhưng hắn lại nghiêm trang nói: “Phải làm cho ấm áp một chút, nếukhông lát nữa sao cầm đũa được?” Sau đó mới buông nàng.
Vương phi nhìn bọn họ thân mật, phát hiện mình căn bản không thể chen vào lời nào. Nàng cảm thấy tựa hồ có một thanh Tú Hoa châm ghim dày dặc tronglòng, tim càng nhói thêm một phần.
“Chuyện mấy ngày trước ta nói nàng chuẩn bị đến đâu rồi?” Nguyên Tĩnh Vũ xoayngười sang vương phi, thần sắc khôi phục lạnh nhạt như thường.
Dịch Khinh Nhan thờ ơ lạnh nhạt, thì ra là Vương phi đến đây có chuyện bẩm báo sao?
“Nô tì lần này tới cũng muốn bẩm báo vương gia, theo phân phó của vươnggia, cũng gần như chuẩn bị đâu ra đó rồi. Chỉ là thời gian có chút vộivàng, nên Trung Châu không có cách nào đến kịp…” Vương phi chần chờ nhìn Khanh Nhan một cái.
“Ân? Thế nào? Có gì khó khăn?” Nguyên Tĩnh Vũ nhíu mày hỏi.
“Thật ra cũng không có gì, nô tì chỉ nghe nói trong khoảng thời gian này,biên phòng Đông Bắc cùng Tây Bắc cũng không quá an ổn, nếu đem chủ tương tứ phương triệu hồi, chỉ sợ biên cảnh thất thủ …”Vương phi lạnh nhạtđáp, tay khẩn trương nắm chặt trong chiếc khăn tay.
Nguyên Tĩnh Vũ nhìn nàng thật kỹ, có chút không vui, lại phát hiện Khinh Nhancó vài phần tò mò câu chuyện, vì vậy, quay đầu nhìn nàng dịu dàng cườimột tiếng, nói: “Chuyện này tạm thời không nói cho nàng, không cần suynghĩ nhiều, đến lúc đó cho nàng một cái tin mừng!” Rồi hắn quay sang nói với vương phi: “Vương phi không cần lo lắng, trong lòng Bổn vương hiểurõ. Nàng chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!”
Từ lúc trở thành vương phi, nàng cũng dần hiểu được tính cách của hắn, lần này Vương gia giận nàng rồi, nên nàng ngậm miệng không nói tiếp.
Bữa cơm này có chút đè nén, có Vương phi ở đây, Nguyên Tĩnh Vũ cũng không thể cùng Khinh Nhan thể hiện quá mức thân mật.
Sau khi ăn xong, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức đi thư phòng xử lý chính vụ, vương phi cũng cáo từ rời đi.
Dịch Khinh Nhan biết bọn họ có chuyện muốn nói riêng, nhưng nàng một chútcũng không muốn biết, bọn họ dù sao là phu thê những mười năm, dù khôngcó tình yêu, nhưng hôn nhân vẫn hiện hữu.
Khinh Nhan trong phòng đi qua đi lại, ngắm cảnh mà Nguyên Tĩnh vũ cố ý tìmcho nàng giải sầu, toàn thư họa ngọc khí cùng vatah phẩm tinh mỹ, rốtcuộc vẫn cảm thấy nhàm chán, nên quyết định đi ngủ trưa. Cả ngày ăn đếnngủ, sắc mặt nàng dần trở nên hồng thuận, thân thể cũng khôi phục nhưcũ. Nhưng đây chỉ là điều nàng thấy, Nguyên Tĩnh Vũ vẫn cho là nàng quágầy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]