Bước chân nặng nhọc có lực bước từng bước vững chắc lên bậc thang, từ xa đến gần, âm thanh chìa khóa chuyển động, tôi biết là hắn đã trở về. 
Bàn tay nhăn nheo của hắn sờ tới sờ lui trên người tôi, còn hỏi tôi có thoải mái không. 
Tôi thở hổn hển, dùng dáng vẻ bản thân ghê tởm nhất để hùa theo hắn. 
Tôi cứ tưởng rằng nếu hôm nay thái độ của tôi ngoan ngoãn có thể thoát khỏi một trận đánh, nhưng thực tế phũ phàng nói cho tôi biết – suy nghĩ của tôi còn quá lương thiện. 
Đối với hắn, tôi không phải con người, tôi chỉ là một công cụ, một công cụ để trút giận, một công cụ không thể cũng không có cách nào phản kháng. 
Thắt lưng đen vừa dài vừa rộng giương trên không trung, giống như một con rắn với cái lưỡi đỏ tươi, há miệng muốn nuốt chửng tôi để thỏa mãn dục vọng khát máu của hắn. 
Cơn đau lạnh thấu xương, tựa như có một con rắn gắt gao quấn trên thân, làm người ta nghẹt thở. 
Khi con rắn độc chết người rời khỏi cơ thể, da như nứt ra, một trận đau đớn như lửa đốt. 
Cái lạnh và nóng đan xen trong cơ thể, tôi căn bản không thể nào chịu đựng được nữa. 
"Làm ơn... làm ơn... buông tha tôi đi... tha tôi đi... tôi sai rồi..." Tôi hèn mọn mà cầu xin. 
Giây tiếp theo, hắn ta ghé sát vào tai tôi, mồ hôi ướt đầm đìa nhỏ lên mặt tôi, mùi chua chua khó ngửi. 
"Hà Thanh Miên, cả đời này mày sẽ không bao giờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-vo-mien-duc-vong-khong-ngu/2504489/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.