Để tránh chiếc túi, nam sinh mũ lưỡi trai đành phải buông Chu Chính Đức ra! Con dao trong tay nện xuống đất. 
Cậu ta đã bị bại lộ, người bình thường sẽ nhân cơ hội này chạy trốn. Nhưng người này dường như muốn đồng quy vu tận. Cậu ta nhanh chóng nhặt con dao lên, lần nữa đuổi theo Chu Chính Đức. 
Chu Chính Đức nhớ ra Phó Diễm và Lâm Linh Linh trước đây đã lấy lời khai của ông, Lâm Linh Linh còn đưa khăn giấy cho ông lau nước mắt. Vì thế theo bản năng chạy về hướng Lâm Linh Linh. 
"Chết tiệt! Con lừa ngu xuẩn này đi tìm Lâm Linh Linh để tìm chết hả?" Phó Diễm âm thầm mắng, lấy còng tay bên hông, đuổi sát nam sinh mũ lưỡi trai. 
Vừa sắp đuổi kịp, Tống Thư từ đâu lao ra, chặn Phó Diễm từ phía sau, trong miệng còn lẩm bẩm: "Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi... tôi chỉ là bất đắc dĩ..." 
Phó Diễm một chân đá văng cái tên mập ngáng đường chết tiệt này, nhưng đã quá muộn. Nam sinh đội mũ lưỡi trai đã khống chế Chu Chính Đức, Lâm Linh Linh chỉ cách họ một sải tay. 
Lâm Linh Linh nắm chặt tay khi nhìn cảnh tượng trước mặt. Đáy lòng có một thanh âm không ngưng mê hoặc cô: không phải ngươi hận nhất cái loại mặt người dạ thú cưỡng hiếp nữ sinh sao? Không phải ngươi cũng từng trải qua nỗi thống khổ này sao? Tại sao không để cái người cưỡng bức Hà Thanh Miên đi chết? Ngươi có thể trả thù rửa hận bằng chính đôi tay của mình, nhưng Hà Thanh Miên thì không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/duc-vong-vo-mien-duc-vong-khong-ngu/2504470/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.